Chương trước
Chương sau
"Ồ?" Sở Đại Trị cười cười, hỏi: "Vậy mày nói xem, Bùi gia nhà mày trước đây làm cái gì?"
"Bùi gia nhà tao trước đây lăn lộn trên giang hồ bao nhiêu năm, ông nội tao lúc đầu còn là trùm xã hội đen ở vùng Giang Châu này." Bùi Minh vội vàng nói, muốn hù dọa Sở Đại Trị.
"Chẳng phải chỉ là tên côn đồ sao? Có gì to tát chứ? Được, mày gọi điện thoại cho ông nội mày, bảo ông ta qua đây, xem ông đây đánh ông ta thành chó như thế nào!" Sở Đại Trị vừa hung hăng vừa bá đạo, giống hệt như một tên ác ma.
Tục ngữ có câu, hổ phụ sinh hổ tử.
Sở Đại Trị đúng là con trai của chiến thần Vân Điền, còn trẻ tuổi như vậy, mà đã được thừa kế được vẻ bá đạo và ngang tàn của chiến thần Vân Điền.
Nhà giàu có từ bé đến lớn trong địa bàn Vân Điền, từng người một đều bị cậu ta dạy dỗ cho phục sát đất.
Kiểu nhà giàu mới nổi như Diêu Thượng Đức, cậu ta muốn xử lý, đúng là dễ như trở bàn tay.
Diệp Phàm đứng một bên, lông mày nhíu lại, anh vốn định đến đây để ra tay dạy dỗ Diêu Thượng Đức và Bùi Minh để thay Diệp Nguyệt trút giận.
Nhưng Sở Đại Trị đã ra tay rồi, anh cũng chẳng có ý định nhúng tay vào.
Anh nhìn lướt qua cả căn phòng, lại gần chiếc sofa trong một góc, lẳng lặng xem kịch hay.
Dưới sự yêu cầu của Sở Đại Trị, Bùi Minh rút điện thoại ra, bấm gọi cho ông nội hắn.
Vừa được nối máy, Bùi Minh đã khóc nức nở nói:"Ông nội, ông mau đến quán bar Dạ Thiên Hạ cứu cháu đi... Thằng nhóc này nó không những đánh cháu, mà,mà còn nói sẽ đánh ông nội thành chó nữa..."
Sở Đại Trị chẳng thèm để ý việc Bùi Minh thêm mắm dặm muối.
Đúng vào lúc này, quán bar đột nhiên xôn xao, một tên đàn ông mặc áo khoác da thời thượng, mái tóc mào gà dẫn theo vài chục thanh niên nữa đi vào quá bar, tới thẳng phòng Diệp Phàm, Sở Đại Trị đang đợi người.
Vào trong phòng nhìn thấy Diêu Thượng Đức bị đánh đến nỗi trên mặt toàn là máu, hắn hơi ngẩn ra một chút, liền vội vàng hỏi:"Thượng Đức, em xảy ra chuyện gì vậy, là thằng chó nào dám đánh em ra nông nỗi này? Khu vực này chính là địa bàn của Triệu Công Thành anh đây."
"Anh Triệu, chính, chính là thằng khốn đó!" Diêu Thượng Đức vội vàng chỉ tay về phía Sở Đại Trị nói với tên đàn ông có mái tóc mào gà.
"Chính là mày đã đánh em tao Thượng Đức ra nông nỗi này?" Triệu Công Thành nhìn về phía Sở Đại Trị, sửng sốt một chút rồi nói.
Hắn chính là tên cầm đầu ở khu vực này.
Là bạn nhậu với Diêu Thượng Đức, bây giờ Diêu gia là gia đình có quyền thế số một của Giang Châu rồi, Triệu Công Thành chắc chắn sẽ nắm lấy cơ hội này để lấy lòng Diêu Thượng Đức.
Như vậy, sau này hắn mới có thể kiếm mối làm ăn qua Diêu Thượng Đức, thu được nhiều lợi lộc hơn.
"Chính là ông đây!" Sở Đại Trị lên mặt nói: "Mày muốn thế nào?"
"Thế nào? Ha ha!" Triệu Công Thành cười lạnh, nhìn chằm chằm vào đôi mắt thoáng qua một chút lạnh lẽo của Sở Đại Trị, khản tiếng quát: "Mày là con cái nhà ai? Mà dám làm làm loạn ở địa bàn của tao?"
"Ông đây dù có phá địa bàn của mày, thì mày làm gì được tao?" Sở Đại Trị phách lối nói, căn bản không biết sợ là gì.
"Ha ha, trẻ con bây giờ, đúng là gan càng ngày càng to, thôi bỏ đi, ông đây chẳng thèm dài dòng với mày, đánh mày một trận rồi nói tiếp." Triệu Công Thành lạnh lùng nói, vẫy tay một cái, mấy chục tên đàn em sau lưng hắn liền xông tới bao vây Sở Đại Trị.
"Đánh thật đau cho tao, đừng để chết với tàn tật là được."
Triệu Công Thành ra lệnh.
Ngay lập tức, vài tên xung quanh Sở Đại Trị liền động thủ, cùng lúc bổ nhào về phía Sở Đại Trị.
"Thằng nhóc con này sắp xong đời rồi!"
"Dám ra tay với Diêu thiếu gia, đây chính là kết cục!"
"Sau này Giang Châu chính là thiên hạ của Diêu gia, dám đối đầu với Diêu gia, chỉ có con đường chết."
"Không ngờ Diêu thiếu gia lại quen biết tên côn đồ như Triệu Công Thành, có Triệu Công Thành ra tay, kết cục của thằng nhóc này không biết thảm đến mức nào."
...
Sau khi Triệu Công Thành đến, người xem kịch hay xung quanh liền bàn tán sôi nổi.
Mọi người đa số đều cảm thấy Sở Trị Đại xong đời rồi.
Nhưng trong lúc mấy tên đàn em của Triệu Công Thành nhào về phía Sở Đại Trị, Xa Thiên Lang ánh mắt lạnh lẽo đột nhiên ra tay, ông ta trượt đến giống như phim hành động, thân thủ xuất chiêu tuyệt đỉnh, trong chốc lát đã phi tới trước mặt Sở Đại Trị.
Giống như một ngọn núi lớn sừng sững, thay Sở Đại Trị gánh vác phong ba bão táp sắp ập tới.
Sở Đại Trị đã sớm biết Xa Thiên Lang sẽ ra tay, nên từ đầu đến cuối đều không làm gì cả.
Bịch!
Xa Thiên Lang chính là cận vệ thân cận của ông nội Sở Đại Trị, sức mạnh vô cùng, không thể nhìn rõ được động tác của ông ta, chỉ nhìn thấy mấy tên bổ nhào vào người Sở Đại Trị ngã bay ra ngoài, văng ra xa mấy mét trên mặt đất, đè nát rất nhiều bàn ghế.
Xa Thiên Lang đột nhiên xuất hiện làm Triệu Công Thành ngây người một lúc, hắn cũng là người lăn lộn trong giới giang hồ nhiều năm, mấy chuyện đánh nhau là chuyện như cơm bữa.
Nhìn thấy Xa Thiên Lang đánh mấy tên cao thủ của hắn ngã bay xuống đất, hắn chỉ sửng sốt một chút, vẫy tay một cái, hai chục tên thanh niên còn lại cùng lúc xông tới chỗ Xa Thiên Lang.
Đối với hai chục tên thanh niên kia, Xa Thiên Lang không hề sợ hãi, cơ thể ông ta bất động, sừng sững như núi.
Bịch! Bịch! Bịch!
Nhưng khi khoảng cách giữa hai chục tên thanh niên kia và Xa Thiên Lang không quá ba bước chân, Xa Thiên Lang đột nhiên ra tay, như con mãnh hổ xuất chiêu, ông ta thi triển quân thể quyền thường thấy trong quân đội.
Một quyền một thức, mở ra hợp lại.
Tổng cộng hai mươi mấy tên thanh niên, trước mặt Xa Thiên Lang không chống đỡ nổi năm phút, đã bị Xa Thiên Lang đánh cho mỗi người một quyền, tất cả đều bị đánh cho bay ra ngoài.
Triệu Công Thành vẻ mặt biến sắc, những người đi theo hắn đều là những tên côn đồ tinh ranh nhất, bình thường lúc đánh nhau toàn là một người đánh mấy người, nhưng hôm nay, tổng cộng ba mươi mấy người, trước mặt Xa Thiên Lang lại như tờ giấy không chịu nổi một đòn.
Sức mạnh của Xa Thiên Lang kinh khủng đến nhường nào?
Bên cạnh có người mạnh như thế này, Sở Đại Trị chỉ là con cái một nhà bình thường sao?
Trong lòng Triệu Công Thành có chút luống cuống, nhưng suy nghĩ đó đã được hắn kiềm chế lại rất nhanh, bởi vì, dù gia cảnh Sở Đại Trị có như thế nào, cũng không thể lớn hơn Diêu Thượng Đức.
Diệp gia sụp đổ rồi, Diêu gia mượn đà nổi lên, đây là chuyện không thể tránh khỏi.
Chỉ cần nịnh bợ Diêu gia cho tốt, hắn còn phải lo tiền đồ của mình nữa sao?
"Hừ, chẳng trách dám ở địa bàn của tao làm loạn, thì ra cũng có chút năng lực, nhưng mà mày có mạnh hơn, công phu có cao hơn nữa, không sợ dao kiếm, nhưng trong tay tao có súng!" Triệu Công Thành hừ lạnh một tiếng, rút ra từ sau lưng một cây súng, chĩa vào Xa Thiên Lang, vô cùng ngạo mạn nói: "Biết điều thì quỳ xuống cho ông, nếu không, mày có bất cứ hành động nào khác, ông đây sẽ bắn vỡ đầu mày."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.