Hai ngày sau.
Biệt thự ngoại thành tại nước A.
Trong phòng khách rộng rãi, Thường Kình Thiên cau mày, trước mắt hắn là đám người nhà họ Thường đang ầm ĩ.
“Đại ca, bọn em rốt cuộc còn phải ở đây bao lâu nữa?”
“Lão đại, bao giờ thì chúng em đi tìm bọn người đó? Ở đây ngột ngạt chết mất.”
“Đúng vậy đó, dù sao chúng ta cũng ra nước ngoài rồi, sợ gì nữa.”
“Bác ơi, cháu muốn ra ngoài chơi.”
Ra nước ngoài đã hơn một ngày, tất cả mọi người đều ở trong biệt thự, không có mạng internet, không có Tivi, không có máy tính, không có bất cứ trò tiêu khiển nào, đối với đám người nhà họ Thường, còn khó chịu hơn là ngồi tù.
Đám người càng lúc càng ầm ĩ, sắc mặt của Thường Kình Thiên cũng càng lúc càng khó coi.
“Đủ rồi!”
Những hạt nước bọt bắn lên mặt đã thổi bùng sự phẫn nộ của Thường Kình Thiên.
Không khí trong biệt thự đột nhiên yên tĩnh, sau đó tiếng rì rào lại bắt đầu vang lên.
“Hét cái gì mà hét, không phải là bị mày hại sao, ông mày đang sống yên ổn ở trong nước, cuối cùng lại phải lưu vong cùng mày.”
“Tôi không cần biết, bây giờ tôi phải về nước.”
Ông đây không giết người không phóng hỏa, dựa vào cái gì mà phải lưu vong cùng mày.”
Lửa giận đùng đùng, suýt chút nữa thì cháy cả căn biệt thự, còn Thường Kính Thiên, trung tâm của ngọn lửa giận lại cười không ra tiếng.
“Ông cười cái gì? Lúc này rồi mà ông còn có mặt mũi cười.”
“Câm miệng cho tôi, cười đến nỗi tôi nổi hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-tai-do/1810218/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.