Thân là quân nhân, biệt thự của Đường Kiến Thụy dĩ nhiên là có khu tập thể dục, dưới sự đe dọa của ánh mắt lạnh lùng của Diệp Phàm, Đường Kiến Thụy mặt như đưa đám đeo đồ bảo hộ lên, vẫn không quên nhắc nhở: đánh nhẹ chút.
Hehe.
Đánh nhẹ chút, có thể sao?
Bịch bịch bịch!
Trong cuộc tấn công đầy bão tố, Đường Kiến Thụy giống như một chiếc thuyền nhỏ có thể bị phá hủy bất cứ lúc nào, không chỉ phải gánh chịu hai sự đả kích về mặt tâm hồn và thể xác, lại còn không đươc phát ra bất kì tiếng kêu thảm thiết nào, sự kìm nén đó chỉ có thể gọi là khó chịu, chỉ có thể cầu nguyện rằng sự rèn giũa này sẽ sớm kết thúc.
Nhưng Diệp Phàm lại không cho anh ta cơ hội như vậy.
“Đánh trả!”
“Những thứ năm đó học được đều đem cho chó ăn rồi sao?”
“Anh như thế này, vẫn có thể làm giáo quan gì chứ? Đất nước hết người rồi sao?”
“Ra quyền, không dám đánh nhau với tôi, anh còn dám đánh nhau với ai?”
…...
Diệp Phàm đấm vào thịt, Đường Kiến Thụy cắn răng chịu đòn, trong lòng đang chảy máu. Đánh trả? Đừng nói anh ta nữa, cho dù là binh vương cấp cao đối diện với sự tấn công của Diệp Phàm, cũng đều mất nhiều hơn được, lấy đâu ra đất mà phản đòn.
Vừa tròn nửa tiếng đồng hồ, Đường Kiến Thụy đến đứng cũng không đứng lên được nữa rồi, lúc này Diệp Phàm mới dừng tay.
“Anh, có quá đáng quá rồi không?”
Nhìn Đường Kiến Thụy mặt mũi bầm dập nằm thở hổn hển trên sàn, trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-tai-do/1810214/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.