Cổ tay Sở Thanh Tuyết bị siết chặt, sau đó cô bắt gặp một ánh mắt vô cùng giận dữ.
"Sở Thanh Tuyết, cô nổi điên cái gì vậy!" Diệp Phàm lạnh giọng quát lớn
Thấy thử nghiệm đã sắp thành công, kết quả lại bị Sở Thanh Tuyết phá đám, kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
"Tôi nổi điên?"
Sở Thanh Tuyết tức giận nhìn Diệc Phàm, không hề yếu thế:"Họ Diệp kia, đây là nhà tôi, tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn!"
“Giở tính trẻ con thì cút sang một bên!”
Diệp Phàm trực tiếp kéo Sở Thanh Tuyết ra khỏi phòng rồi đóng sầm cửa lại.
Việc nghiên cứu Kiếp Hồng Nhan đang ở thời điểm quan trọng, anh không có thời gian để chơi đùa với Sở Thanh Tuyết.
"Khốn nạn! Vô liêm sỉ! Khốn kiếp!"
Sở Thanh Tuyết choáng váng, đá mạnh vào cánh cửa đóng kín, cánh cửa chẳng những không mở ra mà ngược lại còn làm bản thân nhắn xuống mặt đất, cơn đau từ chân truyền đến, nước mắt rơi xuống, không biết là đau hay là tức giận.
Người giúp việc đang đứng ở một bên thấy vậy vội vàng chạy đến đỡ Sở Thanh Tuyết đứng dậy.
"Họ Diệp kia, không hại chết anh, tôi không phải họ Sở!" Sở Thanh Tuyết chưa hết giận dữ, hướng về phía cửa la lớn, sắc mặt lạnh đi như muốn đóng băng cả không khí.
Trong phòng, Diệp Phàm mắt điếc tai ngơ, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào các dược liệu trong tay.
Nếu như ban đầu anh chỉ cảm thấy hứng với việc nghiên cứu Kiếp Hồng Nhan, thì bây giờ anh thật sự tập trung rồi.
Chỉ cần anh thay đổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-tai-do/154418/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.