Cổ tay Sở Thanh Tuyết bị siết chặt, sau đó cô bắt gặp một ánh mắt vô cùng giận dữ. "Sở Thanh Tuyết, cô nổi điên cái gì vậy!" Diệp Phàm lạnh giọng quát lớn Thấy thử nghiệm đã sắp thành công, kết quả lại bị Sở Thanh Tuyết phá đám, kiếm củi ba năm thiêu một giờ. "Tôi nổi điên?" Sở Thanh Tuyết tức giận nhìn Diệc Phàm, không hề yếu thế:"Họ Diệp kia, đây là nhà tôi, tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn!" “Giở tính trẻ con thì cút sang một bên!” Diệp Phàm trực tiếp kéo Sở Thanh Tuyết ra khỏi phòng rồi đóng sầm cửa lại. Việc nghiên cứu Kiếp Hồng Nhan đang ở thời điểm quan trọng, anh không có thời gian để chơi đùa với Sở Thanh Tuyết. "Khốn nạn! Vô liêm sỉ! Khốn kiếp!" Sở Thanh Tuyết choáng váng, đá mạnh vào cánh cửa đóng kín, cánh cửa chẳng những không mở ra mà ngược lại còn làm bản thân nhắn xuống mặt đất, cơn đau từ chân truyền đến, nước mắt rơi xuống, không biết là đau hay là tức giận. Người giúp việc đang đứng ở một bên thấy vậy vội vàng chạy đến đỡ Sở Thanh Tuyết đứng dậy. "Họ Diệp kia, không hại chết anh, tôi không phải họ Sở!" Sở Thanh Tuyết chưa hết giận dữ, hướng về phía cửa la lớn, sắc mặt lạnh đi như muốn đóng băng cả không khí. Trong phòng, Diệp Phàm mắt điếc tai ngơ, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào các dược liệu trong tay. Nếu như ban đầu anh chỉ cảm thấy hứng với việc nghiên cứu Kiếp Hồng Nhan, thì bây giờ anh thật sự tập trung rồi. Chỉ cần anh thay đổi một số loại dược liệu của Kiếp Hồng Nhan, anh có thể tạo ra một loại thuốc chữa bệnh có hiệu quả tốt hơn nhiều lần so với Vân Nam Bạch. Có thể anh không cần sử dụng, nhưng các anh em trong đội Long Thần có thể sẽ cần dùng đến, trên chiến trường đánh đánh giết giết bị thương là không tránh khỏi, vì nhiều lý do khác nhau, vết sẹo còn lưu lại, những bộ phận khác còn chữa được, nhưng có vết thương trên mặt thì coi như bị hủy hoại nhan sắc. Chỉ riêng đội Long Thần, đã có hơn hai mươi anh em bị hủy dung nhan, có dùng thuốc gì cũng không thể phục hồi. Chỉ cần được chế tạo thành công thứ dược liệu này, những vết sẹo trên mặt các anh em đó có thể được xóa đi, để bọn họ có cơ hội quay trở lại cuộc sống của người bình thường, thay vì bị coi là quái vật mỗi khi ra đường. Tập trung vào thí nghiệm, Diệp Phàm không có thời gian để quan tâm đến Sở Thanh Tuyết. Sở Thanh Tuyết đứng ngoài cửa không nhận được phản hồi, như thể đang có một ngọn lửa bùng cháy trong lòng, lòng căm thù của cô đối với Diệp Phàm đã vượt giới hạn, nhưng lại không có cách nào để trừng phạt Diệp Phàm. Càng nghĩ càng giận, Sở Thanh Tuyết mặt lạnh khập khiễng rời khỏi biệt thự, cô muốn đi tìm Sở Thanh Nhã, bất luận thế nào cũng phải tìm cách đuổi Diệp Phàm đi thật xa. Sở Thanh Tuyết lái xe rời đi, Trương Cường vội vàng ra lệnh cho người của mình đi theo sau cô, chính hắn thì trực tiếp giám sát căn phòng của Diệc Phàm, có chút dao động với suy nghĩ Diệp Phàm là binh vương cấp cao. Vị binh vương cấp cao mà hắn biết không thể làm chuyện như vậy, trong cùng một ngày, Diệp Phàm đã khiến cho hai đại tiểu thư phải khóc. Từ khi đến Sở gia đến nay, đây là lần đầu tiên hắn thấy chị em quật cường của Sở gia khóc. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khi mặt trời xuất hiện trở lại ở đường chân trời, sau một đêm bận rộn Diệc Phàm hồ hởi nhìn hai bình mỹ phẩm dưỡng da trước mặt. Một trong hai bình có màu trắng sữa, tỏa ra một mùi thơm nhẹ, vương lại ở khắp mọi nơi, khiến người ta cảm thấy đang đứng giữa một rừng hoa nở mùa xuân, cực kỳ tươi mát. Bình còn lại có màu nâu sẫm và đặc hơn, tuy rằng không mùi không vị, nhưng nếu để tâm một chút cũng khiến người khác phải kích động. Nếu như không phải do tự tay mình làm ra, Diệc Phàm cũng khó có thể tin rằng đây là hai loại mỹ phẩm được điều chế cùng một công thức. Ghi lại thông tin chi tiết vào máy tính, Diệc Phàm suy nghĩ một chút, sao chép lại thông tin, gửi đi một cái email, thuận tay cầm chiếc điện thoại di động lên. Ngay khi tiếng chuông vang lên, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, một âm thanh phóng khoáng vang lên. “Diệp đại đoàn trưởng, sao đột nhiên cậu lại làm việc chăm chỉ đến vậy?” Diệp Phàm nhếch khóe môi, "Đừng vội, tôi còn có hai việc nhỏ cần anh kiểm tra lại một chút, chi tiết đã được gửi tới." “Đang xem đây.” “Phải rồi, thứ được gọi là Kiếp Hồng Nhan kia, sau khi cậu kiểm tra xong tìm cách để qua khâu kiểm duyệt, sau đó tìm công ty Khuynh Thành.” Nói xong, Diệp Phàm trực tiếp cúp điện thoại và bắt đầu dọn dẹp căn phòng, hiện tại thí nghiệm đã được làm xong, đối với khứu giác nhạy bén của anh, mùi vị kia vẫn còn quá nức mũi. Cách một ngàn dặm ở vùng ngoại thành, là trạm quân đội Vương Bài. Một vị Tham mưu trưởng đang ngồi trong phòng làm việc, quân trang chỉnh tề mang quân hàm đại tá tên là Đường Kiến Thụy lắng nghe tiếng bíp từ điện thoại di động, gương mặt đầy vẻ bất đắc dĩ. Theo bản năng, anh chạm lên gò má chính mình. Trên má trái của anh, một vết sẹo dữ tợn kéo dài từ quai hàm đến khóe miệng, giống như một con giun đất đáng sợ, khiến cả gương mặt trở nên cực kỳ đáng sợ, nay anh đã ba mươi hai tuổi nhưng vẫn còn độc thân. Anh và Diệp Phàm là bạn cũ, khoảng năm năm trước anh đến Châu Phi để thực hiện nhiệm vụ, vô tình kết bạn với Thần Long nổi tiếng Diệp Phàm. Do vận may run rủi, anh đổi tên thành Ứng Long gia nhập đội lính đánh thuê Long Thần, cũng tạo nên uy danh hiển hách, vết sẹo trên mặt chính là xuất hiện vào thời điểm đó. Khoảng thời gian đó, anh không bao giờ quên, dù đã qua đi được năm năm. “Kiếp Hồng Nhan, mỹ phẩm? Làm cái gì?” Nhìn vào nội dung hiển thị trên bàn làm việc bên cạnh, Đường Kiến Thụy cau mày, nhưng anh nhanh chóng cảm thấy kinh ngạc khi nhìn thấy dòng chú thích cuối cùng của Diệp Phàm, run lên vì phấn khích. "Tiểu Cao!" Điều chỉnh lại tâm trạng một chút, Đường Kiến Thụy hét to một tiếng, cảnh vệ ngoài cửa xông vào. "Từ giờ trở đi, không cho phép bất cứ ai bước vào phòng tôi." Đường Kiến Thụy vừa rút cáp mạng trên máy tính, vừa đem tài liệu Diệp Phàm chuyển đến in ra. "Đã rõ!" Vài phút sau, anh lái xe rời khỏi doanh trại đến hiệu thuốc đã tồn tại cả trăm năm tuổi, Bách Thảo Đường. Cùng lúc đó, Diệp Phàm vừa mới thu dọn phòng sạch sẽ liền nhận được cuộc gọi từ Sở Thanh Nhã, hẹn gặp tại Cục Nội vụ. Ngay khi Diệp Phàm đang trên đường đến Cục Nội vụ, tại bệnh viện nhân dân số hai ở thành phố Hải Đông, Trương Thành Hổ nhìn bác sĩ, hai mắt đỏ ửng, như muốn nuốt sống người ta. “Kết quả cuối cùng mày đưa ra cho ông đây là gì hả?” Trương Thành Hổ gầm lên điên loạn, đôi mắt hiện lên đầy sự điên cuồng. Vị bác sĩ đeo kính mặt trắng bệch, run rẩy nói: “Trương tiên sinh, chúng tôi thật sự bất lực, viên đạn bắn trúng vào dây thần kinh, đã không còn khả năng cứu chữa…” "Nói láo!" Trương Thành đột nhiên hét gầm lên. Hắn đường đường là ông chủ lớn của tập đoàn Long Đằng, một Trương Lão Hổ nổi tiếng, một ông lớn ở thành phố Hải Đông, lại.. lại trở thành một thái giám! Hắn làm sao chấp nhận được chuyện này. “Diệp Phàm, vị hôn phu của Sở Thanh Nhã!” Trương Thành Hổ lẩm bẩm, ý định giết người lan khắp người gã, đôi mắt đầy điên loạn. Bác sĩ gần như bị dọa sợ, dần dần, từng chút lùi ra phía cửa, anh ta cũng không muốn đối mặt với cơn giận của Trương Thành Hổ một lần nữa. Ầm! Một tiếng nổ thật lớn vang lên, trên đầu vị bác sĩ đang muốn quay người đi ra khỏi phòng bệnh, đột nhiên xuất hiện một lỗ máu. “Đừng có mở, các người đừng mơ có ai được sống!” Trương Thành Hổ điên cuồng nhắc lại, nòng súng đen nhánh trong tay hắn bốc lên khói thuốc súng bên trong.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]