“Chị, chị lại mủi lòng rồi.” Sở Thanh Tuyết trừng mắt nhìn Sở Thanh Nhã, người chị gái này của cô, cái gì cũng tốt, nhưng lại quá dễ mủi lòng, trên thương trường, dễ mủi lòng là điều tối kỵ. “Cứ để tên khốn kia nếm chút cay đắng, thì anh ta mới nhìn rõ thân phận cóc ghẻ của mình. Nếu không sau này anh ta cứ như keo dán dính vào chị, chị phải làm thế nào đây?” “Được rồi…” Sở Thanh Nhã lo lắng nhìn theo hướng Diệp Phàm rời khỏi nhà họ Sở. Bây giờ cô chỉ có thể hi vọng rằng, tập đoàn Long Đằng, sẽ ra tay nhẹ một chút mà thôi. Diệp Phàm không hề biết suy nghĩ của Sở Thanh Nhã, nếu anh biết được, thì anh nhất định sẽ nói, kẻ nên cầu nguyện là tập đoàn Long Đằng, chứ không phải anh. Tập đoàn Long Đằng rất có tiếng tăm ở thành phố Hải Đông, tài xế taxi vừa nghe Diệp Phàm nói anh muốn đến tập đoàn Long Đằng đòi nợ, không nói hai lời lập tức đuổi Diệp Phàm xuống xe, không chịu cùng Diệp Phàm đi tìm cái chết. Diệp Phàm thuyết phục đủ đường, cuối cùng bỏ ra thêm một ít tiền, tài xế mới miễn cưỡng nhận lời. Nhưng chuyện này càng khiến Diệp Phàm tò mò hơn, rốt cuộc tập đoàn Long Đằng này có lai lịch thế nào, mà lại có thể khiến người ta sợ hãi đến như vậy. Taxi nhanh chóng di chuyển tới tòa nhà tập đoàn Long Đằng, mười mấy người đàn ông cao lớn mặc đồng phục bảo vệ tay cầm côn điện đang đứng nhìn đông ngó tây trước lối vào, người nào người nấy cao to vạm vỡ. Cảnh tượng này nhìn thì có vẻ rất dọa người, nhưng Diệp Phàm lại cười khẩy coi thường. Anh vừa liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra được, những kẻ đang ở trong tập đoàn này là hạng người thế nào. “Chỉ là một đám thùng rỗng kêu to thôi…” Diệp Phàm híp mắt lại, những kẻ này nhìn qua thì có vẻ rất giỏi đánh đấm, nhưng thực ra lại chẳng đỡ nổi lấy một đòn, nếu đưa bọn họ tới chiến trường khói lửa loạn lạc ở châu Phi, thì đến nửa tiếng đồng hồ bọn họ cũng chẳng thể chống đỡ nổi. Bởi vì, bọn họ không hề có kỷ luật. Sự tự tin của Diệp Phàm càng được củng cố hơn. Nhưng điều khiến anh bất ngờ lại, sau khi anh nói cho bọn họ biết mục đích anh tới đây là gì, mấy gã bảo vệ kia lại bật cười châm chọc anh, cho anh vào trong, không hề ngăn cản. Không ngăn cản cũng tốt, anh lại tiết kiệm được chút sức lực. Diệp Phàm suy nghĩ một chút, sau đó bước vào tòa nhà Long Đằng. Ở khu vực lễ tân của công ty có một cô gái xinh đẹp mặc một bộ váy màu đen, trang điểm đậm, thấy Diệp Phàm bước vào, cô ta cũng chỉ liếc mắt một cái, rồi lại tiếp tục cúi đầu xuống chơi điện thoại di động. “Xin chào, tôi muốn tìm ông chủ ở đây.” Diệp Phàm híp mắt lại nói. “Có hẹn trước không?” Cô gái trang điểm đậm kia thờ ơ hỏi. “Không có.” Diệp Phàm lắc đầu. Cô gái kia quan sát Diệp Phàm một chút, sau đó lạnh lùng nói: “Vậy thì mời anh quay về cho, ông chủ của chúng tôi không rảnh gặp anh.” Diệp Phàm khẽ mỉm cười, không nói gì. Anh dùng nắm đấm đập xuống bàn lễ tân làm từ đá cẩm thạch. “Anh điên rồi sao…” Cô gái kia có chút tức giận, đầu óc của người này có vấn đề không vậy. Nhưng sau đó, tiếng rắc rắc đột nhiên vang lên, khiến cô ta đành phải câm miệng. Chiếc bàn làm từ đá cẩm thạch trước mặt cô ta, xung quanh vị trí mà Diệp Phàm vừa đấm xuống, nứt ra vài khe hở như mạng nhện. “Bây giờ thì ông chủ của các người có thời gian chưa?” Diệp Phàm thản nhiên hỏi. Cô gái trang điểm đậm kia nuốt một ngụm nước bọt, yên lặng bấm điện thoại gọi cho ông chủ Trương Thành Hổ. “Trương…tổng, có người…tìm ông.” Cô gái kia sợ hãi liếc nhìn Diệp Phàm, cô không biết rốt cuộc nắm đấm của Diệp Phàm đúc từ sắt hay thép, nhưng cô biết, chiếc bàn này được làm từ đá cẩm thạch. “Ai?” Trương Thành Hổ lập tức nhận ra giọng điệu của cô gái kia không ổn. “Chồng của Sở Thanh Nhã.” Diệp Phàm nói. “Anh ta nói, anh ta là chồng của Sở Thanh Nhã.” Trong phòng làm việc, Trương Thành Hổ đẩy nữ thư ký gợi cảm đang trần trụi trên người gã ta ra, đôi lông mày rậm nhíu lại một chỗ. Chồng của Sở Thanh Nhã? Sở Thanh Nhã có chồng từ bao giờ vậy? “Cho hắn vào.” Mặc dù trong lòng còn đang nghi ngờ, nhưng dù sao Trương Thành Hổ cũng là người đừng cầm dao đâm người, cũng không đến nỗi hoảng sợ. “Văn phòng của Trương tổng ở tầng thứ mười tám.” Cô gái trang điểm đậm kia sợ hãi nói. “Tầng thứ mười tám?” Diệp Phàm mỉm cười, ông chủ của tập đoàn Long Đằng này cũng có chút thú vị đấy. Dám đặt phòng làm việc của mình ở tầng mười tám, phải biết rằng, người bình thường tránh con số mười tám này như tránh tà, đây là con số không may mắn, tượng trưng cho mười tám tầng địa ngục. Thứ có thể ngồi ở địa ngục tầng thứ mười tám, đều là ác quỷ của ác quỷ, xem ra tên này tự coi bản thân là quỷ vương đây. Nếu hắn đã tự coi bản thân là quỷ vương, vậy thì hôm nay Diệp Phàm này sẽ để Diêm vương đến gặp hắn! Diệp Phàm mỉm cười, trong mắt lóe lên một tia sáng. Trong phòng làm việc của Trương Thành Hổ, nữ thư ký gợi cảm kia mặc váy lên, sắc mặt còn đang ửng hồng, trong phòng vẫn còn vương lại mùi mờ ám. “Đi, gọi bọn Tiểu Đao vào đây.” Trương Thành Hổ vỗ mông nữ thư ký kia. “Ừm.” Nữ thư ký gật đầu đáp, vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy một cơ thể cường tráng trước mặt. Là Diệp Phàm. Diệp Phàm vừa vào phòng, nhìn thấy Trương Thành Hổ là một người đàn ông trung niên phong độ, mặt bên phải có vết đao, hắn mặc một chiếc áo sơ mi hoa kẻ ca rô, khuy áo trước ngực vẫn chưa đóng lại, cơ ngực rắn chắc hiện ra rõ mồn một. “Xưng hô thế nào đây?” Trương Thành Hổ quan sát Diệp Phàm một chút rồi hỏi. “Diệp Phàm.” Diệp Phàm cau mày, mùi mờ ám còn sót lại trong phòng khiến anh cảm thấy có chút ghê tởm. “Đến đòi nợ sao?” Trương Thành Hổ châm một điếu thuốc, hít một hơi dài, lạnh nhạt hỏi. “Ừm.” Diệp Phàm gật đầu. “Cậu có biết kẻ từng đến tìm tôi đòi nợ bây giờ đang ở đâu không?” Trương Thành Hổ hỏi. “Không biết.” Diệp Phàm lắc đầu, nhìn quanh phòng làm việc của Trương Thành Hổ. “Hắn ta đang ở trong bệnh viện, gãy sáu cái xương sườn, ừm…còn đứt một cái gân chân, có lẽ nửa đời sau chỉ có thể ngồi trên xe lăn mà thôi, cậu nói xem, hắn ta có thảm không?”. Trương Thành Hổ dùng ánh mắt trêu tức nhìn Diệp Phàm, chẳng khác nào hắn đang nhìn một con khỉ. “Thảm, quá thảm rồi.” Diệp Phàm than thở. “Vậy cậu có muốn đòi nợ nữa không?” Trương Thành Hổ nhả một vòng khói rồi hỏi. “Có!” “Khụ khụ” Trương Thành Hổ bị câu trả lời của Diệp Phàm làm kinh ngạc đến nỗi trợn mắt ngoác miệng, tiểu từ này là tên ngốc đấy à. Hắn đã nói đến vậy rồi, mà anh ta còn dám đòi. “Tôi nói này người anh em, con mẹ nó, có phải não cậu bị xe cán không vậy.” Trương Thành Hổ dập tắt điếu thuốc, hung dữ đứng bật dậy. “Không hề.” Diệp Phàm lắc đầu, bình tĩnh nói: “Trương tổng, thiếu nợ thì phải trả tiền, đây là chuyện hiển nhiên, tôi có thể không truy cứu những chuyện ông từng làm ra, nhưng bây giờ tôi đã đến đây rồi, khoản tiền kia, tôi khuyên ông tốt hơn hết nên trả đủ cả gốc lẫn lãi.” Khóe miệng Trương Thành Hổ cong lên tạo thành một nụ cười đầy âm hiểm, hắn cười lạnh: “Nếu tao không muốn trả thì sao?” Diệp Phàm nhếch miệng, nói: “Vậy thì tôi sẽ đánh tới khi ông chịu trả thì thôi.” “Tiểu Đao, vào đây!” Trương Thành Hổ vỗ mạnh xuống bàn, mạnh tới nỗi gạt tàn trên bàn đập xuống mặt bàn đinh tai nhức óc. Cửa phòng bị mở ra, bảy, tám thanh niên khỏe mạnh tràn vào phòng. “Chặt chân nó.” Trương Thành Hổ chỉ vào Diệp Phàm, lạnh lùng nói. Hắn chưa từng gặp tên ngốc nào không biết trời cao đất rộng như vậy cả. Ở thành phố Hải Đông, từ trước tới nay đều là Trương Thành Hổ gã đi đòi nợ người khác, làm gì có chuyện người khác dám tìm hắn đòi nợ. Bảy, tám thanh niên kia nghe xong, lập tức nổi sát khí, xông tới bao vây Diệp Phàm. Từ nhỏ bọn họ đã cùng Trương Thành Hổ lang bạt khắp thành phố Hải Đông, mấy năm gần đây, cầm dao chém người, dựa vào cái nghề này mà tạo nên tiếng tăm không nhỏ ở thành phố Hải Đông. Đánh nhau cũng là chuyện thường như cơm bữa mà thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]