Diệp Phàm mặc một bộ đồ áo liền quần, còn đeo túi xách quân đội màu xanh, ai cũng tưởng rằng, Diệp Phàm là thợ sửa đồ tới nhà họ Sở.
Nhưng thật không ngờ, người mà bọn họ coi là thợ sửa đồ, lại chính là đại thiếu gia nhà họ Diệp mà bọn họ chờ đợi suốt mấy ngày nay.
“Con mẹ nó, mày qua đây!”
Sau khi phản ứng lại, Hồng Mao lớn tiếng hô lên.
Diệp Phàm nhíu mày, sắc mặt lạnh đi.
“Tao cmn bảo mày qua đây, mày điếc đấy à!” Thấy Diệp Phàm vẫn đứng yên bất động, Hồng Mao lập tức nóng máu.
Lý Tử Hào và mấy thanh niên khác thì lại lạnh lùng đứng đó đánh giá Diệp Phàm, quan sát xem anh sẽ làm thế nào.
Nhưng hoàn toàn ngoài dự đoán, Diệp Phàm không hề tức giận, mà chỉ lắc đầu, nói: “Tôi không điếc.”
“Tao còn tưởng tên Diệp đại thiếu gia Giang Châu là nhân vật thế nào, thì ra mày cmn lại là một tên nhát cáy.” Thanh niên mặc đồ Armani dùng giọng coi thường mà giễu cợt Diệp Phàm, hắn vốn tưởng rằng gặp phải chuyện như vậy, Diệp Phàm sẽ bực tức, giận dỗi quay về.
Nhưng thực tế, đến một câu nặng lời Diệp Phàm cũng không nói.
“Quay về Giang Châu, tao có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.” Dáng vẻ rụt rè của Diệp Phàm khiến Lý Tử Hào cũng chẳng còn hứng thú mà so đo với hắn, bắt nạt cái tên này, đúng là làm mất mặt Lý gia bọn họ mà.
“Tại sao tôi lại phải quay về Giang Châu?” Diệp Phàm thản nhiên hỏi.
“Bởi vì Thanh Nhã không phải người mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-tai-do/154409/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.