Chương trước
Chương sau
Người bình thường sao có thể như vậy được?
Biến thái đến loại trình độ này sao.
Sợ rằng cũng chỉ có hai chữ quái vật mà thôi, điều đó mới có thể giải thích được vì sao Diệp Thu lại biến thái như vậy.
Cử động cơ ở cổ, chỉnh đốn lại quần áo đã bị hai người kia làm nhàu.
Diệp Thu nghiêng đầu nhìn về phía Sát Thần còn lại, nhàn nhạt hỏi: "Anh còn muốn đánh nữa không?"

"Ha ha ha!"
Tuy nhiên,
Sau khi nghe câu hỏi của anh, tên Sát Thần kia lại ngửa đầu cười phá lên.
"Rất buồn cười sao?"
Diệp Thu híp mắt lại, hỏi.
"Diệp Thu, đợi lâu như vậy, cuối cùng tôi cũng chờ được mày rồi!"
Sát Thần cười lạnh nói.
"Hů?"
Diệp Thu nhướng mày, như có điều suy nghĩ nói: "Xem ra, anh cũng không phải là người của đấu trường quyền anh ngầm này nhỉ!
Lời này vừa nói ra.
Tất cả mọi người trong hội trường đều thoáng sửng sốt.
Chẳng lẽ đó không phải là Sát Thần luôn toàn thắng của đấu trường quyền anh ngầm à?
Dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người.
Khóe miệng Sát Thần cong lên một nụ cười khát máu, lắc đầu nói: "Không không không, mày nói đúng, nhưng cũng không đúng hoàn toàn!"
"Ö?"
Diệp Thu híp mắt lại.
"Tao đúng là không được xem hoàn toàn là người của đấu trường quyền anh ngầm này, bởi vì tao còn có một thân phận khác. Tạo tin rằng chắc hẳn mày cũng đã từng nghe nói qua!"
Sát Thần nói tới đây, ánh mắt nhất thời cũng lóe lên tia sáng lạnh lẽo, anh ta cười lạnh lùng nói: "Cái tên Thất Quái Giang Nam, mày chắc cũng không xa lạ chứ? Tao là lão Tam trong đó!"
"Thất Quái Giang Nam?"
Ánh sáng trong mắt Diệp Thu chợt lóe lên.
Cái tên này anh đương nhiên cũng không hề xa lạ gì.
Bởi vì trước kia, Lão Thất của Thất Quái Giang Nam đã từng mưu đồ động thủ với Lâm Thanh Nhã, còn đặc biệt ra chỉ thị tổ chức Thanh Long nhỏ ở Giang Bắc ra tay bắt cóc Lâm Thanh Nhã.
Kết quả cuối cùng bị Diệp Thu phá hư kế hoạch, mà Lão Thất kia cũng bị Diệp Thu giết chết.
Sau đó, mặc dù Thất Quái Giang Nam đã cho Đường chủ Ngô của Thanh Long tới cảnh cáo, nhưng rồi anh ta cũng hoàn toàn im bặt tăm tích.
Điều khiến Diệp Thu không ngờ tới là, hôm nay lại gặp được người của Thất Quái Giang Nam đây.
Vào giờ phút này, đầu óc anh nhanh chóng xoay chuyển, đem những thông tin trước mắt này nhanh chóng liên kết với nhau.
Nên biết rằng.
Hôm nay sở dĩ anh tới đây, là vì nhận được tin tức hành tung của Huyết Bức bị bại lộ.
Hơn nữa trong lòng anh cũng rất rõ ràng.
Đây là tổ chức đứng sau lưng Huyết Bức, đã bày ra cái bẫy ở phòng thí nghiệm số 7.
Nhưng bây giờ.
Nơi này lại xuất hiện người của tổ chức Thất Quái Giang Nam.
Vậy điều này xem như không hề bình thường.
Đây tuyệt đối không phải là trùng hợp.
Nói cách khác.
Thất Quái Giang Nam cùng phòng thí nghiệm số 7 chắc chắn có liên quan tới nhau! Nghĩ tới đây.
Diệp Thu híp mắt lại, ngay sau đó nhìn Sát Thần, nhàn nhạt hỏi: "Tin tức về hành tung của Huyết Bức bị bại lộ, hẳn là do các anh thả ra đúng chứ? Anh ta là do người của tổ chức ra tay cứu à? Hoặc có thể nói, các anh chung một tổ chức?"
"Ha ha ha!"
Sát Thần ngửa đầu đắc ý cười to, sau đó nhìn Diệp Thu, mặt đầy tán thưởng nói: "Không thể không nói, Diệp Thu, mày thật sự rất thông minh, khó trách lão Thất cùng Huyết Bức đều liên tiếp thất bại trong tay của mày. Chỉ là tao nghĩ không ra, nếu mày đã thông minh như vậy, biết rõ hôm nay là một cái bẫy, nhưng vì sao mày vẫn ngoan ngoãn muốn đưa tới cửa chứ? Mày không sợ chết sao?"
"Tất cả những cái bẫy được tạo ra căn bản đều dựa vào thực lực, cho dù mưu đồ của các anh có kỹ càng đến đâu đi nữa, thực lực vẫn chưa đủ thì cũng không thể làm gì được tôi đâu!"
Diệp Thu thản nhiên nói.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.