Sắc mặt Lưu Nhất Long vào giờ phút này, có thể nói là vừa đen lại vừa xanh.
Anh ta cảm giác gương mặt này của mình sắp bị Vương Đặc Nam cùng Triệu Thiết làm cho mất hết thể diện rồi.
"Vả miệng cho tôi!"
Trong mắt Lưu Nhất Long lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, nhìn những vệ sĩ đang đứng đó, ra lệnh.
Đám vệ sĩ nghe vậy, cũng không nhiều lời, lập tức nâng tay lên đánh mạnh vào mồm của hai người bọn họ.
"Bốp bốp bốp!"
Chỉ chốc lát sau.
Hai người lập tức đàng hoàng trở lại.
Giờ phút này đừng nói là khạc nhổ nước bọt, mà ngay cả nói chuyện bọn họ cũng không thể nói hoàn chỉnh nữa rồi.
Bởi vì miệng của bọn họ, đã hoàn toàn bị sưng phù lên, cử động thôi cũng đã tốn sức rồi.
Thấy vậy.
Lúc này Lưu Nhất Long mới nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Thu, mặt đầy lúng túng nói: "Anh Diệp, thật là đã làm cho anh phải chê cười rồi!"
"Ha ha ha, không sao không sao, vừa rồi giống như nhìn xiếc khỉ ấy mà, đủ đặc sắc!"
Diệp Thu khoát tay, toét miệng cười nói.
Nghe vậy.
Lưu Nhất Long cũng ngượng ngùng cười một tiếng, sau đó vô cùng cung kính hỏi: "Anh Diệp, hai tên sâu bọ này anh định xử lý thế nào?"
"Tôi là người có bệnh sạch sẽ, loại ruồi muỗi thế này một khi đã phát hiện, thì phải bóp chết. Cho nên, ông hiểu ý tôi chứ?"
Khóe môi Diệp Thu hơi cong lên, mặt đầy vẻ bông đùa nói.
"Đã biết ạ!"
Lưu Nhất Long vội vàng gật đầu, sau đó vung tay lên với đám vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-o-re/608932/chuong-489.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.