Chương trước
Chương sau
"Cứ theo như lời của anh đi, bất kể công ty Long Phương của các anh trả đũa kinh doanh thế nào, tập đoàn Lâm Thị chúng tôi cũng sẽ tiếp đòn, tuyệt đối không sợ anh!"
Gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Thanh Nhã run lên, lạnh băng nói.
"Phải không? Đừng quên, hai nhà chúng ta đã hợp tác nhiều năm. Công ty chúng tôi nắm giữ rất nhiều cách điều chế mỹ phẩm cơ mật của tập đoàn Lâm Thị các cô. Nếu như tôi tung những bí kíp điều chế này cho đối thủ cạnh tranh của tập đoàn Lâm Thị, cô nói xem sẽ xảy ra hậu quả gì chứ?"
Khóe môi Vương Đặc Nam hơi cong lên, cười lạnh nói.
Nghe thấy những lời này.
Sắc mặt Lâm Thanh Nhã chợt biến đổi, hung dữ trợn mắt nhìn Vương Đặc Nam, lạnh giọng cảnh cáo nói: "Anh dám! Hai nhà chúng ta đã ký hợp đồng giữ bí mật, để hợp tác tốt hơn, tập đoàn Lâm Thị chúng tôi mới tiết lộ những bí kíp điều chế cơ mật kia cho các anh. Nếu như cách anh dám tự mình tiết lộ ra ngoài, cứ chờ mà bị tập đoàn Lâm Thị của chúng ta bị truy tố, sau đó vào lãnh án mà bồi thường đi!"
"Không sao cả, tôi không quan tâm. Dù sao cùng lắm thì chúng tôi chỉ bồi thường chút tiền thôi. Nhưng tập đoàn Lâm Thị của các cô đến lúc đó sẽ bị tổn thất không riêng gì tiền thôi đâu. Lần này cho dù không thể khiến cho tập đoàn Lâm Thị phá sản, cũng sẽ đủ để các cô bị thương nặng, đúng chứ?"
Vương Đặc Nam mặt đầy đắc ý nói.
"Điên rồi, anh đúng là điên rồi. Loại trả thù tự mình hại người này đối với anh có lợi gì cơ chứ?"
Giọng Lâm Thanh Nhã lạnh băng hỏi.
"Không có lợi gì cả, nhưng có thể để cho cô cùng tập đoàn Lâm Thị gặp xui xẻo, tôi sẽ rất vui vẻ, ha ha ha!"
Vương Đặc Nam ngông cuồng cười to nói.


"Anh đúng là một tên điên mà!"
Lâm Thanh Nhã tức giận cắn chặt răng.
"Không sai, tôi chính là người điên đấy. Dù sao bây giờ ông đây cũng phải đền sạch tiền rồi, còn dùng tiền công của công ty, tiền thuế của nhân dân. Cái chết sau này đã được định trước, khó mà tránh khỏi. Tôi nhất định phải kéo các người xuống, kéo tập đoàn Lâm Thị các cô phải chịu tội thay, ha ha ha!"
Vương Đặc Nam điên cuồng cười to, nói.
Ngay sau đó, anh ta nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Thu, mặt đầy khinh thường nói: "Còn có Diệp Thu anh, anh cũng đừng có mà đắc ý! Nói trắng ra, nếu không có nhà họ Lâm, anh chả là cái thá gì hết, đơn giản chỉ là một tên ăn bám phế vật mà thôi!"
"Tập đoàn Lâm Thị phá sản, nhà họ Lâm sụp đổ, anh cũng chỉ con chó mất chủ mà thôi. Đến lúc đó, anh cứ chờ chết đi!"
"Tôi sẽ cho anh biết, đắc tội tôi, ép tôi vào đường cùng, sẽ là quyết định ngu xuẩn nhất mà anh đã làm nhất đời này!"
"Tôi sẽ khiến anh phải quỳ xuống, dập đầu trước mặt tôi, cầu xin tôi bỏ qua cho mình. Mà ngay hôm đó, sẽ tới rất nhanh thôi!"
Nói xong.
Vương Đặc Nam khoa tay múa chân đưa ngón giữa về phía Diệp Thu cùng Lâm Thanh Nhã, sau đó trực tiếp xoay người đi về phía chiếc Audi A6 kia của mình, lái xe rời đi.
Nhìn chiếc A6 kia từ từ đi xa.
Trong mắt Lâm Thanh Nhã lóe lên tia sáng lạnh lẽo, hai hàm răng cắn chặt vào nhau.
Thấy vậy.
Diệp Thu đưa tay vỗ nhẹ nhàng lên bả vai Lâm Thanh Nhã, mỉm cười an ủi nói: "Vợ à, yên tâm đi, chuyện sẽ không đến nổi quá xấu đâu!"
"Anh có biết loại người nào đáng sợ nhất không?"
Lâm Thanh Nhã híp mắt lại, cắn răng nói: "Một người đã hoàn toàn đánh mất lý trí đấy. Người như vậy sẽ làm ra chuyện không có chút giới hạn cuối cùng nào, không chừa bất kỳ thủ đoạn nào, dù là kéo người khác xuống lấy mạng đổi mạng. Loại chuyện gì cũng có thể làm được cả. Mà Vương Đặc Nam bây giờ đã hoàn toàn đánh mất lý trí rồi."
"Không nghiêm trọng như vậy chứ..." Diệp Thu nhún vai.
"Rất nghiêm trọng, cực kỳ nghiêm trọng. Đúng như lời anh ta vừa nói, một khi anh ta làm như vậy thật, tất cả những bí kíp chế tạo mỹ phẩm mà tập đoàn Lâm Thị đã dùng toàn bộ tiền vốn cùng tinh lực để nghiên cứu sẽ bị anh ta công bố ra ngoài. Đến lúc đó, hậu quả là không thể nào tưởng tượng nổi!"
Lâm Thanh Nhã nhíu mày lại, gương mặt nhỏ nhắn khó coi nói.
Ngay sau đó, cô trực tiếp đưa tay kéo cửa xe ra, nhìn Diệp Thu nói: "Anh đón xe về nhà trước đi, tôi phải tới công ty một chuyến đã!"
"Hả? Em không ăn cơm trưa sao?"
Diệp Thu hơi ngẩn ra, nghi ngờ hỏi.
"Không ăn, nếu kẻ địch đã chuẩn bị xuất thủ, vậy thì tôi phải chuẩn bị phản kích phòng thủ trước thời hạn mới được. Thời gian còn lại không nhiều đâu!"
Lâm Thanh Nhã lắc đầu, gương mặt nhỏ nhắn lạnh như băng nói.
Ngay sau đó, cô trực tiếp chui vào trong xe, đóng cửa lại, chạy về phía tập đoàn Lâm Thị.
Nhìn chiếc Ferrari màu đỏ từ từ đi xa.
Diệp Thu mặt đầy bất đắc dĩ lắc đầu.
Xem ra chuyện này, anh phải âm thầm giúp Lâm Thanh Nhã một chút rồi.
Dù sao chuyện này cũng là vì anh gây ra, tuyệt đối không thể để Lâm Thanh Nhã bị thua thiệt được.
Nghĩ tới đây.
Diệp Thu trực tiếp lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Âu Dương Hạo, nói: "Này, bây giờ cậu đang ở đâu vậy?"
"Đang giúp anh trả tiền đây!"
Âu Dương Hạo đáp lại.
Dù sao ở buổi đấu giá.
Anh ấy cũng đã thay Diệp Thu dùng giá cao mua sợi dây chuyền ngọc bích "trái tim vĩnh hằng" cùng với cá âm dương thiên nhiên kia.
Cho nên giờ phút này, anh ấy đương nhiên phải ở phòng giao dịch trả tiền.
"Tìm hiểu cho tôi xem thử, để mua công ty hữu hạn Thiên Long ở Giang Châu, tổng cộng cần bao nhiêu tiền!"
Diệp Thu thản nhiên nói.
"Được rồi, anh đợi một chút!"
Âu Dương Hạo gật đầu, sau đó cúp điện thoại ngay.
Khoảng chừng qua mấy phút.
Âu Dương Hạo chợt gọi điện thoại lại.
"Bao nhiêu?"
Diệp Thu híp mắt, nhàn nhạt hỏi.
"Theo tính toán ban đầu, công ty trách nhiệm hữu hạn Long Phương trên thị trường được định giá ước chừng chín tỷ!"
Âu Dương Hạo trả lời.
"Cho cậu nửa giờ, mua nó!"
Diệp Thu bình thản nói.
"Hả? Mua công ty này làm gì vậy ạ, chỉ là một công ty nhỏ ở Giang Châu thôi mà. Công ty mậu dịch lớn nhất thế giới không phải là của anh rồi sao? Mua một công ty nhỏ như vậy, cũng không có giá trị gì cả!"
Âu Dương Hạo không hiểu hỏi.
Nếu để cho người khác nghe thấy, một công ty ở thành phố này có giá trị chín tỷ lại được xem là một công ty nhỏ.
Chắc chắn sẽ xem Âu Dương Hạo là tên mắc bệnh thần kinh để đối đãi mất.
"Trước hết đừng hỏi nhiều như vậy, bất kể cậu dùng cách nào, trong vòng nửa tiếng đồng hồ cứ mua lại công ty Long Phương đó cho tôi. Báo tin lại tôi sau!"
Diệp Thu nhàn nhạt nói.
Nghe vậy.
Âu Dương Hạo cũng biết Diệp Thu không phải đang nói đùa, vội vàng nói: "Được, vậy em đi làm ngay!"
Ngay sau đó, hai người liền cúp điện thoại.
Diệp Thu cất điện thoại di động vào túi, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh lùng, nói: "Vương Đặc Nam ơi là Vương Đặc Nam, dám uy hiếp vợ tôi, tôi sẽ cho anh khóc thét trời đất!"
Dứt lời.
Diệp Thu tùy ý nhìn lướt quanh bốn phía.
Phát hiện cách đó không xa có một quán ăn.
Vừa vặn bây giờ đến giờ cơm trưa, mà anh cũng có hơi đói, vì vậy bèn đi thẳng tới.
Dù sao Lâm Thanh Nhã cũng không ăn cơm ở nhà, anh một mình về cũng lười nấu cơm, tùy tiện ở bên ngoài ăn đối phó vài miếng là được rồi.
Quán cơm Giang Tình Nhân.
Đây là một quán ăn Giang Tây.

Không gian không lớn lắm.

Nói trắng ra chính là một tiệm cơm nhỏ bên đường.

Nhưng bởi vì nằm ngay bên cạnh phòng giao dịch cược ngọc Thiên Nguyên, bên cạnh lại là một khu 4A cao cấp.

Cho nên lượng người ra vào rất đông đúc.

Việc kinh doanh của quán ăn nhỏ này cũng xem như không tệ...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.