Chương trước
Chương sau
Phải biết là.
Buổi trưa hôm nay.
Lâm Thanh Nhã vừa mới ghen tức vì chuyện mình giúp đỡ Hà Tình Tình xong.
Mà bây giờ, mình không chỉ giúp Hà Tình Tình mà còn gây ra chuyện ồn ào như thế này.
Nếu Lâm Thanh Nhã không tức giận thì đúng là chuyện nghìn lẻ một đêm.
Xem ra tối nay về, mình sẽ lại được chiêu đãi một bữa “thịnh soạn” nữa cho mà xem.
Vừa nghĩ đến đây.
Diệp Thu cũng bất đắc dĩ lắc đầu.
Dưới tầm mắt của mọi người.
Lâm Thanh Nhã dẫn theo Chu Thiến đi tới trước mặt Vương Đặc Nam.
“Tổng giám đốc Lâm, sao cô lại tới đây?”
Vương Đặc Nam nhìn Lâm Thanh Nhã, ngạc nhiên hỏi.
“Hầy, muốn không đến cũng không được, phó tổng Vương dẫn theo nhiều người xông vào công ty của tôi với khí thế hùng hổ như thế, nếu tôi còn không xuất hiện thì đến khi truyền ra ngoài, thể nào cũng thành trò cười cho người khác, bọn họ sẽ nói là Tập đoàn Lâm thị nhà chúng tôi là lũ nhát cáy mất!”
Lâm Thanh Nhã lạnh lùng nói.
“Tổng giám đốc Lâm đừng hiểu lầm, tôi dẫn người xông vào quý công ty cũng không có ý định gì khác đâu, thật sự là do nhân viên này của quý công ty bắt nạt người ta quá đáng, đến cả vợ tôi mà cậu ta cũng dám đánh, thế nên tôi mới cố tình chạy sang đây để đòi một lời giải thích mà thôi!”


Vương Đặc Nam chỉ vào Diệp Thu, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Ồ?"
Lâm Thanh Nhã hơi híp mắt lại, quay đầu trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh lùng hỏi: "Diệp Thu, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
“À... Tổng giám đốc Lâm, chuyện là như thế này…” Diệp Thu sờ mũi, vội vàng tóm tắt lại một lượt toàn bộ những gì xảy ra cho Lâm Thanh Nhã nghe, sau đó nói: “Tổng giám đốc Lâm, cô xem, rõ ràng là Hà Tình Tình bị quấy rối trước, bây giờ vợ của phó tổng Vương lại còn tới tận văn phòng để sỉ nhục, thậm chí là còn định đánh Hà Tình Tình, thế này có phải là bắt nạt người khác một cách quá đáng không chứ?”
“Vớ vẩn! Rõ là vớ vẩn! Nhóc con, cậu đừng có mà ăn nói bậy bạ!”
Vương Đặc Nam trừng Diệp Thu bằng ánh mắt dữ tợn, thẹn quá hóa giận nói: “Gì mà tôi quấy rối cô ta chứ?”
“Tôi đường đường là phó tổng của Thương mại Long Phương, tôi mà cần phải quấy rối một nhân viên nhỏ sao?”
“Rõ ràng là cô ta ham vinh hoa phú quý, tham lam vật chất, chủ động dụ dỗ tôi thì có!”
"Ồ?”
“Thật thế à?”
“Vậy phó tổng Vương còn nhớ những tin nhắn quấy rối kinh tởm mà ông đã gửi cho Hà Tình Tình không?"
Khóe môi Diệp Thu hơi nhếch lên, gương mặt anh lộ ra nụ cười tủm tỉm, hỏi.
Vừa nghe đến đây.
Vẻ mặt Vương Đặc Nam thay đổi ngay lập tức.
"Rốt cuộc là ai mồi chài ai, chúng ta chỉ cần xem tin nhắn là biết!”
Diệp Thu cười khẩy nói.
Sau đó, anh quay sang nhìn Hà Tình Tình nói: "Mở tin nhắn mà phó tổng Vương gửi cho cô, đưa cho tổng giám đốc Lâm của chúng ta xem!"
“Được!"
Hà Tình Tình gật đầu, vội vàng chạy đến chỗ gần đó, cầm chiếc điện thoại bị Tô Xảo Vân hất văng lúc nãy lên.
May mắn thay, chất lượng của điện thoại cũng đủ tốt.
Tuy màn hình bị vỡ nhưng vẫn có thể sử dụng được.
Hà Tình Tình mở phần tin nhắn và đưa điện thoại cho Lâm Thanh Nhã.
Tin nhắn có rất nhiều nội dung.
Từ ban đầu Vương Đặc Nam quấy rối Hà Tình Tình, muốn bao nuôi Hà Tình Tình.
Đến những tin nhắn ông ta đe dọa, ép Hà Tình Tình phải khuất phục sau này, tất cả đều nằm trong điện thoại.
Không có bất cứ tin nhắn nào bị Hà Tình Tình xóa đi cả.
Và bây giờ, tất cả chúng đều trở thành bằng chứng thép.
Sau khi Lâm Thanh Nhã nhận lấy điện thoại, cô lướt từ tin nhắn đầu tiên xuống.
Càng nhìn, vẻ mặt cô càng trở nên lạnh lẽo.
Làm một người phụ nữ.
Cô vốn dĩ đã rất phản cảm với loại đàn ông cặn bã không chung thủy với tình yêu này.
Lén lút bắt cá hai tay sau lưng vợ mình, thật sự quá vô liêm sỉ.
Mà làm lãnh đạo của một công ty.
Cô càng ghê tởm hơn trước hành vi quy tắc ngầm nơi công sở này.
Từ khi cô đảm nhận vị trí tổng giám đốc của công ty, cô đã ban hành một quy định mới trong công ty.
Đó là bất cứ lãnh đạo cấp cao nào trong công ty cũng đều không được phép ép buộc các nhân viên nữ của công ty, không được phép dùng quy tắc ngầm.
Dù là khách hàng hay nhân viên cấp cao trong công ty cũng đều như nhau.
Chỉ cần bị phát hiện, bất kể chức vụ cao hay thấp thì sẽ đều bị sa thải.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao ban đầu Lý Soái và giám đốc Ngô của phòng Sales lại đều sợ hãi như thế.
Bọn họ đều hiểu rõ trong lòng.
Một khi chuyện bọn họ chuốc say Hà Tình Tình, tặng Hà Tình Tình cho khách hàng bị Lâm Thanh Nhã biết được.
Thì chắc chắn bọn họ sẽ không có kết cục tốt! Vì thế.
Sau khi đọc hết những tin nhắn mà Vương Đặc Nam gửi cho Hà Tình Tình.
Vẻ mặt Lâm Thanh Nhã lạnh lẽo như kết băng.
Sự ớn lạnh bên trong đôi mắt xinh đẹp kia thậm chí còn gần như có thể khiến kẻ khác bị đông cứng thành tảng băng.
Cô cầm điện thoại giơ đến trước mặt Vương Đặc Nam, lạnh lùng hỏi: "Phó tổng Vương, bây giờ ông còn có gì muốn nói nữa không?”
“Đây… Đây đều là hiểu lầm!”
Vẻ mặt của Vương Đặc Nam lập tức thay đổi, ông ta giơ tay muốn cướp lấy chiếc điện thoại trên tay Lâm Thanh Nhã.
Tuy nhiên.
Lâm Thanh Nhã đã có phòng bị từ trước, cô lùi lại phía sau hai bước, khiến Vương Đặc Nam nhào vào khoảng không.
“Sao nào?”
“Muốn phá hủy chứng cứ à?”
Lâm Thanh Nhã lạnh lùng hỏi.
“Tổng giám đốc Lâm, chuyện này chỉ có thể xem như là việc riêng của tôi, chúng ta tạm thời đừng nhắc đến nó vội, bây giờ, nhân viên của công ty cô đánh vợ tôi ra nông nỗi này, có phải nên có một lời giải thích không?”
Vương Đặc Nam híp mắt lại, mặt dày nói.
“Ông muốn lời giải thích như thế nào?”
Lâm Thanh Nhã hỏi với chất giọng lạnh lẽo.
“Giao thằng nhóc này cho tôi xử lý, chuyện ngày hôm nay tôi có thể coi như chưa xảy ra, sau này hai công ty chúng ta vẫn hợp tác như bình thường, vừa lúc gần đây công ty chúng tôi có một đơn đặt hàng rất lớn, chỉ cần cô nể mặt tôi lần này, tôi sẽ lập tức đem đơn đặt hàng này cho Tập đoàn Lâm thị các cô, cô thấy sao?”
Vương Đặc Nam chỉ vào Diệp Thu, cười khẩy nói.
Theo như ông ta nghĩ, Lâm Thanh Nhã chắc chắn sẽ không từ chối đề nghị này của mình.
Dù sao mọi người đều là người làm ăn, mục đích quan trọng nhất vẫn là kiếm tiền.
Lâm Thanh Nhã chắc chắn sẽ không vì một nhân viên tầm thường mà bỏ đi một đơn hàng lớn có thể mang lại lợi nhuận lên đến cả chục triệu cho công ty.
và nói với một lời giễu cợt.
Không có doanh nhân nào lại làm thế cả.
Vì trái tim của kẻ kinh doanh đều là màu đen, vì tiền, bọn họ có thể bán đứng tất cả.
Chỉ là một nhân viên quèn, vứt thì vứt thôi.
Vì nhân viên mà không cần đơn đặt hàng, thế thì đúng là đồ ngu.
Tuy nhiên.
Vương Đặc Nam lại đánh giá thấp Lâm Thanh Nhã rồi.
Chưa nói đến việc Diệp Thu là chồng của Lâm Thanh Nhã.
Cho dù không phải và chỉ là một nhân viên bình thường.
Lâm Thanh Nhã chắc chắn sẽ không chấp nhận đề nghị này.
"Xin lỗi, tôi từ chối!"
Lâm Thanh Nhã lắc đầu, lạnh lùng nói.
“Hả?”
Nụ cười đắc chí trên gương mặt của Vương Đặc Nam chợt sượng lại, ông ta mang vẻ mặt không dám tin hỏi: “Lâm Thanh Nhã, cô không nhầm đấy chứ?”
“Chỉ vì một nhân viên nhỏ như thế này mà cô sẵn sàng bỏ đi đơn hàng trị giá cả chục triệu sao?”
“Cô bị điên hả!"
“Tôi không điên, người điên là ông thì có!”
Lâm Thanh Nhã trừng mắt nhìn Vương Đặc Nam, nói với khí thế vô cùng bá đạo: “Vương Đặc Nam, tôi cảnh cáo ông, mỗi một nhân viên của Tập đoàn Lâm thị đều là tài sản quý báu nhất của công ty chúng tôi, ông muốn giở trò ngang ngược ở công ty chúng tôi ấy hả?”

“Đừng có hòng!”

“Tập đoàn Lâm thị của chúng tôi sẽ bảo vệ mọi nhân viên. Nếu ông muốn động vào nhân viên của Tập đoàn Lâm thị thì chính là đang đối nghịch với Tập đoàn Lâm thị, đối nghịch với Lâm Thanh Nhã này, tôi sẽ không tiếc bất cứ cái giá nào để đấu với Long Phương của các ông đến cùng đâu!”

Lời này của Lâm Thanh Nhã.

Không chỉ khiến Vương Đặc Nam choáng váng.

Mà còn khiến tất cả mọi người trong văn phòng đều sững sờ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.