Chương trước
Chương sau
“Anh có thôi đi không, nói linh tinh cũng không biết đường mà nói nữa, đến muộn có thể chết người?”
“Sao tôi lại thấy khó tin thế chứ? "
Nhân viên bảo vệ khinh bỉ nhìn Diệp Thu, giọng điệu tràn ngập sự xem thường.
“Anh kết hôn chưa?"
Diệp Thu bất đắc dĩ lắc đầu cười, hỏi.
"Chưa, tôi còn chưa có bạn gái nữa là!"
Nhân viên bảo vệ vô thức lắc đầu.
"Chàng trai trẻ, khi nào anh kết hôn, anh sẽ hiểu điều tôi nói!"
Diệp Thu cười gượng nói.
"Đừng có chuyển chủ đề với tôi, vô ích thôi, mau đi đi, nếu không tôi sẽ thật sự không khách sáo với anh nữa đâu đấy!”
Nhân viên bảo vệ trừng mắt nhìn Diệp Thu rồi lạnh lùng nói.
"Dù thương lượng thế nào cũng không cho tôi vào đúng không?”
Diệp Thu cau mày và bắt đầu hơi mất kiên nhẫn.
Dù sao anh cũng đang vội tới chỗ Lâm Thanh Nhã báo cáo.
Nếu cứ tiếp tục kéo dài thời gian như thế này, anh chắc chắn sẽ đến muộn mất.
"Làm sao?”
“Giờ anh định cố tình xông vào à?”


“Có giỏi thì anh xông vào thử xem, đây là Tập đoàn Lâm thị, không phải chỗ cho anh giở thói ngang ngược đâu, anh có tin hôm nay tôi có thể cho anh biết thế nào là lễ độ không!”
Nhân viên bảo vệ trừng mắt nhìn Diệp Thu và nói với vẻ khinh thường.
"Ta không tin đấy!"
Diệp Thu lắc đầu với vẻ mặt cợt nhả.
"Ủ ôi, cũng ghê đấy, trước đây cũng có không ít đám côn đồ cắc ké tới đây gây chuyện, nhưng anh là người ngạo mạn nhất đấy, nếu đã thế thì hôm nay anh cũng đừng hòng đi nữa, nhớ cho kỹ, bắt đầu từ giây phút này, dù ông giời có đến cũng không cứu nổi anh đâu!”
Nhân viên bảo vệ cười khinh miệt, nói một cách rất hách dịch.
Sau đó, anh ta định lấy bộ đàm ra, gọi đội bảo vệ đến dạy cho Diệp Thu một bài học.
"Ngài Diệp!"
Tuy nhiên.
Đúng lúc này.
Một giọng nói đầy ngạc nhiên lại đột nhiên vang lên từ trong toà nhà.
Điều này khiến hành động của nhân viên bảo vệ lập tức dừng lại, anh ta quay lại nhìn về hướng phát ra giọng nói.
Thì trông thấy một người đàn ông trung niên mặc vest đen, đang sải bước đồ ới đây với vẻ mặt đầy vui mừng.
Thấy thế.
Nhân viên bảo vệ sửng sốt, sau đó trên mặt lập tức nở nụ cười nịnh nọt.
Bởi vì người tới đây không phải ai khác mà chính là giám đốc bộ phận kinh doanh của Tập đoàn Lâm thị, Lý Soái.
Mặc dù trước mặt những người điều hành thực sự của tập đoàn Lâm thị.
Một giám đốc kinh doanh như Lý Soái chẳng là gì cả.
Nhưng đối với một nhân viên bảo vệ trông cửa.
Thì người này đã được tính là lãnh đạo lớn rồi.
Vì vậy, lúc này.
Nhân viên bảo vệ vội vàng bước lên chào hỏi như thấy bố ruột của mình, vẻ mặt nịnh nọt nói: "Giám đốc Lý, sao ngài lại xuống đây, ngài đi gặp khách hàng ạ?"
Tuy nhiên.
Cứ như không nhìn thấy nhân viên bảo vệ, Lý Soái vòng qua nhân viên bảo vệ, bước nhanh về phía Diệp Thu, cung kính chào hỏi: "Ngài Diệp, mấy ngày nay ngài đi đâu vậy?"
"Tôi không khỏe nên ở nhà nghỉ ngơi vài ngày!"
Diệp Thu mỉm cười nói.
Nhân viên bảo vệ đứng ngay gần đó nhìn thấy cảnh này, cả người như hóa đá đứng đực tại chỗ.
Cha mạ ơi, vừa rồi mình mới làm gì vậy?
Người đàn ông trẻ tuổi này lại có thể được giám đốc Lý gọi là ngài.
Thế chẳng phải chứng tỏ là thân phận của anh ta còn trên cả giám đốc Lý sao?
Ấy vậy mà vừa nãy mình lại nói anh ta là tên côn đồ tới để gây chuyện, còn muốn tìm người dạy cho anh ta một bài học nữa chứ.
Thế... Thế này cmn khác nào chọc phải tổ ong vò vẽ hả?
Vừa nghĩ đến đây.
Anh giai bảo vệ sắp khóc tới nơi rồi.
"Ngài thấy không khoẻ?”
“Có vấn đề gì lớn không?”
“Có cần tôi đưa ngài đến bệnh viện khám thử không, tôi quen mấy chuyên gia lão làng, kiến thức y học rất tốt! "
Lý Soái hỏi với vẻ mặt đầy quan tâm.
Lúc này, trong mắt ông ta, Diệp Thu chính là người mà ông ta phải cung kính như ông nội mình.
Vì Diệp Thu nắm trong tay những thông tin có thể khiến ông ta thân bại danh liệt, mất hết tất cả những gì ông ta có hiện giờ bất cứ lúc nào.
Hơn nữa, đứng sau Diệp Thu còn có Triệu Mỹ Tuyết, chủ tịch của công ty bách hóa Thiên Tuyết.
Sau này, nếu muốn sống những ngày tháng tốt lành trong tập đoàn Lâm thị thì nhất định phải coi Diệp Thu như ông nội mà phục vụ, quỳ xuống nịnh bợ.
Nếu không, đừng hòng có cuộc sống ổn định.
"Không sao, cũng đã gần khoẻ hẳn rồi, chiều nay tôi sẽ đi làm lại!”
Diệp Thu xua tay, cười nói.
"Tốt rồi, tốt rồi, ngài không biết, mấy ngày ngài vắng mặt, tôi đến ăn không ngon ngủ không yên, cứ nghĩ đến ngài mãi, đám nhân viên bộ phận kinh doanh chúng tôi cũng đều như thế, tất cả đều mong ngài trở về!”
Lý Soái nịnh hót nói.
Tuy nhiên.
Diệp Thu nghe xong chỉ cảm thấy da đầu tê dại, toàn thân nổi da gà.
Nếu một người phụ nữ nói với anh ta, cô ấy suốt ngày nghĩ về anh đến ăn cũng không muốn ăn, uống cũng không buồn uống.
Thế thì anh còn có thể miễn cưỡng chấp nhận được.
Nhưng mấu chốt là bây giờ một người đàn ông đã lớn tuổi lại nói với anh ta như thế này.
Anh nghĩ kiểu gì cũng thấy gai cả người.
Để buổi tối mình còn có thể nuốt trôi cơm.
Diệp Thu vội xua tay với Lý Soái, nói: "Được rồi, tổng giám đốc Lâm còn có việc tìm tôi, tôi phải nhanh chóng đến văn phòng của tổng giám đốc Lâm đây, khi nào rảnh thì ôn chuyện cũ sau nhé!”
Nói xong.
Diệp Thu vội vã đi vào trong tòa cao ốc Lâm thị.
Khi đi ngang qua anh giai bảo vệ.
Diệp Thu vươn tay vỗ vai anh giai bảo vệ, sau đó mỉm cười nói: "Nhóc con, làm việc rất nghiêm túc, nhớ làm tốt công việc nhé, cố lên!"
Nhân viên bảo vệ run cả người, sợ đến nỗi suýt thì khóc thành tiếng.
Anh ta còn cho rằng Diệp Thu khen anh ta làm tốt là khen trong ngoặc kép.
Điều này khiến anh ta rất hối hận, ruột gan cũng sắp tái xanh rồi.
Bây giờ anh ta thực sự muốn tự tát vào miệng mình mấy cái.
Gây sự với anh mà chẳng được, sao cứ phải gây sự với mấy ông lớn thế hả.
Ngay cả giám đốc Lý của bộ phận kinh doanh cũng phải cung kính với anh ta như thế.
Anh ta mà muốn xử mình thì chẳng khác nào một cái búng tay.
E là lần này bát cơm của mình sắp bị đập nát rồi.
Vừa nghĩ đến đây.
Anh nhân viên bảo vệ vô cùng tiệt dọng.
Tuy nhiên, lần này, anh ta thực sự đã nghĩ nhiều rồi.
Diệp Thu cũng không phải kẻ nhỏ nhen, tất nhiên cũng sẽ không so đo nhiều như thế với một nhân viên bảo vệ.
Tất cả những gì anh nghĩ bây giờ là phải mau chóng tới văn phòng của Lâm Thanh Nhã để báo cáo.
Nếu không, chỉ cần trễ một chút thôi là anh sẽ toi đời thật đấy.
Còn về tranh chấp nhỏ xíu với nhân viên bảo vệ.
Diệp Thu hoàn toàn không hề để bụng.
May mắn thay vẫn còn thời gian.
Diệp Thu điên cuồng chạy thẳng một mạch, cuối cùng cũng đến được văn phòng của Lâm Thanh Nhã trước 1 giờ rưỡi.
Hít sâu một hơi.
Diệp Thu duỗi tay gõ cửa văn phòng.
"Vào đi!"
Một giọng nói lạnh lùng từ bên trong truyền ra.
Diệp Thu nghe thấy giọng nói này, tay khẽ run lên, sau đó anh căng thẳng đẩy cửa bước vào.
Lâm Thanh Nhã đang ngồi ở bàn làm việc xem xét tài liệu, nghe thấy tiếng mở cửa, cô cũng ngẩng đầu lên nhìn.
Sau khi cô nhìn thấy người đến là Diệp Thu, vẻ lạnh lùng trên mặt rõ ràng đã giảm đi ít nhiều, cô vừa định lên tiếng.
Thì đúng lúc này.
Đôi mắt cô chú ý đến bộ trang phục Diệp Thu đang mặc trên người.
Áo ba lỗ, quần đùi hoa ống rộng, dép tông Lào! Trong phút chốc.
Gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Thanh Nhã lập tức lạnh đi thấy rõ.
Thậm chí còn lạnh hơn cả khi chưa nhìn thấy Diệp Thu, lạnh lẽo đến độ sắp kết thành băng luôn.
"Diệp Thu, Diệp đại thiếu gia, cho tôi hỏi, ngài tới đây để đi làm sao?”
Lâm Thanh Nhã lạnh lùng hỏi.

"Ừ... Ừ, anh đến làm việc mà!"

Diệp Thu lúng túng cười.

“Tôi thấy ngài đây đến là để nghỉ mát mới đúng, anh nghĩ chỗ này của tôi là Hawaii à?”

“Ăn mặc cà lơ phất phơ thế này, định cho ai xem hả?”

Lâm Thanh Nhã trợn mắt nhìn Diệp Thu, tức giận nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.