“Cậu còn gì muốn nói nữa không?” 
Lý Nguyên Phổ nhìn thẳng vào mắt Tô Dương, hỏi với vẻ mặt sa sầm. 
Thật ra, nếu Tô Dương không nói những lời đó, có khi ông ta còn có thái độ tốt đẹp hơn với Tô Dương và sẽ bày tỏ sự áy náy. 
Dù sao Tô Dương cũng đã tốn nhiều tiền như thế mới lấy được thư mời của ông ta. 
Vậy mà bây giờ ông ta lại cho người ta leo cây. 
Đối với chuyện này, trong lòng ông ta vẫn cảm thấy hổ thẹn. 
Nhưng Tô Dương lại sỉ nhục Diệp Thu như thế. 
Đây là điều ông ta không thể nhẫn nhịn được. 
Diệp Thu là ai chứ? 
Trong mắt ông ta. 
Diệp Thu chính là thần, là thần tượng của ông ta. 
Là thần thánh không thể bị khinh nhờn. 
Cho nên, tất nhiên ông ta không thể chịu đựng được khi thấy Diệp Thu bị Tô Dương xúc phạm. 
Do đó dĩ nhiên ông ta sẽ không nể nang gì Tô Dương nữa rồi. 
“Hết… Hết rồi!” 
Tô Dương lắc đầu, song sắc mặt anh ta rất khó coi. 
Chuyện đến nước này, anh ta còn dám nói gì nữa chứ? 
Nếu anh ta thật sự khiến Lý Nguyên Phổ tức giận. 
Vậy thì đừng nói là anh ta, cho dù là nhà họ Tô cũng chẳng có trái ngọt mà húp đâu. 
“Thế thì xin lỗi cậu Diệp đi!” 
Lý Nguyên Phổ trầm giọng nói. 
“Tôi…” Tô Dương nghiến răng. 
Bảo anh ta xin lỗi một kẻ vô dụng phải tới nhà vợ ở rể và chỉ biết ăn bám vợ, anh ta thật sự không muốn chút nào. 
“Sao?” 
“Không muốn à?” 
“Có cần tôi gọi điện cho bố cậu không?” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-o-re/608874/chuong-431.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.