Diệp Thu cũng quay về phòng bếp bưng bát cơm ra, ngồi xuống phía đối diện với Lâm Thanh Nhã.
Tuy nhiên.
Anh vừa mới gắp một miếng thức ăn, còn chưa kịp bỏ vào miệng.
Thì đúng lúc này.
Lâm Thanh Nhã bỗng dưng lại đặt đũa xuống, nhìn Diệp Thu hỏi: “Diệp Thu, kể tôi nghe chuyện hồi nhỏ của anh đi!”
“Chuyện hồi nhỏ của anh?”
Diệp Thu ngỡ ngàng.
“Đúng vậy, tôi muốn hiểu thêm về anh hồi còn nhỏ!”
Lâm Thanh Nhã gật đầu.
“Muốn hiểu về anh?”
“Thế có phải là em chuẩn bị chấp nhận anh không?”
Diệp Thu sung sướng ra mặt hỏi.
Nghe vậy.
Khuôn mặt Lâm Thanh Nhã đỏ bừng, cô đang định phủ nhận luôn.
Nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, cô thấy nếu muốn nói chuyện thì phải thả mồi câu.
Như thế thì Diệp Thu mới có khả năng cắn câu.
Nghĩ đến đây.
Lâm Thanh Nhã suy nghĩ trong giây lát rồi nói: "Anh có thể hiểu là thế, nhưng mà, nếu anh muốn tôi thật sự và hoàn toàn chấp nhận anh thì không thể nói dối tôi, anh phải kể đúng sự thật những chuyện anh trải qua hồi nhỏ cho tôi, được chứ?”
"Được, nhưng có rất nhiều chuyện xảy ra khi anh còn nhỏ, em muốn nghe từ đâu?”
Diệp Thu gật đầu, mỉm cười hỏi.
"Bắt đầu từ xuất thân của anh đi!”
Lâm Thanh Nhã suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Xuất thân của anh à…” Diệp Thu xoa cằm trầm ngâm một hồi, sau đó anh đặt chiếc đũa trong tay xuống, cười nói: “Hồi nhỏ, điều kiện gia đình của anh cũng khá là tốt, nhưng sau khi bố mẹ anh qua đời trong một lần ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-o-re/608869/chuong-426.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.