“Ha ha ha!” 
Lâm Vĩ ngẩng đầu phá lên cười một cách khinh bỉ, sau đó cậu ta nhìn Lâm Thanh Nhã bằng vẻ mặt khinh thường, nói: "Lâm Thanh Nhã ơi là Lâm Thanh Nhã, đừng tự lừa dối mình nữa, Diệp Thu đã bị dẫn đi mấy tiếng đồng hồ rồi, nếu anh ta có thể quay lại thì đã quay về từ lâu rồi, lâu như thế mà còn không quay lại, chứng tỏ anh ta đã chết rồi, chị làm ơn đừng có ngây thơ nữa có được không?” 
“Mau thực hiện cá cược đi, đừng nghĩ đến chuyện chơi xấu!” 
"Anh ấy sẽ quay trở lại!" 
Lâm Thanh Nhã vẫn lạnh lùng nói. 
"Về cái đít! Lâm Thanh Nhã, chị đừng vô liêm sỉ như thế, tôi nể mặt bác cả nên mới gọi chị một tiếng chị, đừng có quá quắt, rõ ràng là chuyện không thể xảy ra, chị lại cứ cố chấp là thế nào hả, tôi bảo Diệp Thu chết rồi tức là đã chết rồi, mau tuyên bố nhường lại vị trí tổng giám đốc cho tôi đi, nếu không, đừng trách tôi trở mặt!” 
Nét mặt Lâm Vĩ chợt sa sầm, hoàn toàn mất kiên nhẫn, cậu ta tức giận hét lên. 
"Đúng đấy, Thanh Nhã, dám chơi dám chịu, cháu cược với Tiểu Vĩ trước buổi trưa nếu Diệp Thu không quay về thì sẽ nhường vị trí tổng giám đốc lại cho Tiểu Vĩ, bây giờ đã sắp 11 giờ rồi, còn chưa tính là buổi trưa à?” 
“Đã lâu như vậy rồi mà Diệp Thu vẫn chưa về, chẳng phải đã đủ để chứng minh rằng nó chết rồi sao?” 
Bố của Lâm Vĩ, Lâm Thế Hải, cũng vội vã chạy đến phụ hoạ. 
"Phải đó, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-o-re/608863/chuong-420.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.