Nghe thấy lời nói lập lờ nước đôi như thế của bố mình. 
Lâm Thanh Nhã lại càng nghi ngờ hơn. 
Đúng lúc này. 
Lâm Quốc Đống lại vẫy tay với Diệp Thu vẫn còn đứng ở chỗ cũ, lạnh lùng nói: “Diệp Thu, cậu qua đây!” 
Diệp Thu nhíu mày, nhưng vẫn tiến lên. 
Lâm Quốc Đống vội vàng nhìn Tiêu Phúc đang ngồi thưởng trà, cung kính nói: “Quản gia Tiêu, cậu ta chính là Diệp Thu, ông định xử lý thế nào?” 
Tiêu Phúc đặt tách trà xuống, liếc mắt nhìn Diệp Thu, cười khẩy hỏi: “Mày chính là Diệp Thu?” 
“Là tôi, ông là ai?” 
Diệp Thu gật đầu, thản nhiên hỏi. 
“Hỗn láo, sao cậu dám ăn nói với quản gia Tiêu như thế hả?” 
“Ngữ khí tôn trọng chút cho tôi!” 
Lâm Quốc Đống trừng Diệp Thu bằng ánh mắt hung dữ, lạnh lùng trách mắng. 
“Quả nhiên là một thằng nhà quê, ít được dạy dỗ, một chút lễ phép cũng không hiểu, bảo sao lại làm ra loại chuyện như thế chứ!” 
Lâm Thế Hải, chú của Lâm Thanh Nhã, nói với vẻ mặt khinh bỉ. 
“Đúng đấy, hạng người như thế đúng là không xứng để ở lại nhà họ Lâm, trừ việc rước hoạ cho nhà họ Lâm chúng ta ra thì chẳng được tích sự gì cả!” 
Lưu Phương cũng phụ hoạ. 
“Con đề nghị, lập tức trục xuất Diệp Thu ra khỏi nhà họ Lâm, cắt đứt mọi quan hệ!” 
Lâm Vĩ nghiến răng nói. 
Địch ý của một nhà ba người này đối với Diệp Thu thật sự quá lớn. 
Dù sao, trên tiệc mừng thọ lần trước của Lâm Quốc Đống, Diệp Thu cũng đã khiến cả nhà bọn họ mất mặt. 
Vì thế, lúc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-o-re/608853/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.