Bàn chân của Lâm Thanh Nhã vừa nhỏ nhắn tinh xảo, da dẻ còn mịn màng trắng nõn, cứ như một miếng ngọc xinh đẹp thuần khiết không chút tì vết. 
Thậm chí còn thoang thoảng hương cỏ nhàn nhạt mê người, khiến người ta không khỏi muốn chơi đùa một phen. 
Diệp Thu dùng hai tay nắm lấy đôi bàn chân ngọc ngà của Lâm Thanh Nhã. 
Hành động này khiến cả người Lâm Thanh Nhã run rẩy kịch liệt, cô vội vàng trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh lùng hỏi: “Diệp Thu, anh làm gì đấy hả?” 
“Giúp em hết đau mà!” 
Diệp Thu cười tươi roi rói. 
“Tôi bị đau ở bụng, anh nắm chân tôi làm gì?” 
Lâm Thanh Nhã bực bội hỏi. 
“Thế thì em không hiểu rồi, gan bàn chân là nơi tập trung nhiều ***** ** nhất trên cả cơ thể con người, các kinh lạc ở đây nối đến toàn thân, muốn dừng cơn đau lại thì phải bắt tay từ đây!” 
Diệp Thu nói với vẻ vô cùng nghiêm túc. 
“Thế…” Lâm Thanh Nhã bặm đôi môi đỏ, do dự trong chốc lát, sau đó cô lườm Diệp Thu nói: “ Tôi tạm thời tin anh một lần, nếu lát nữa mà tôi vẫn không hết đau bụng thì anh biết hậu quả rồi đấy!” 
“Em yên tâm đi, anh là chuyên gia mà!” 
Diệp Thu nhếch môi mỉm cười, sau đó đó dùng bàn tay thô ráp của mình xoa nắn bàn chân ngọc ngà mềm mại trắng mịn của Lâm Thành Nhã. 
Động tác này có hơi sắc tình. 
Nhưng thấy vẻ mặt Diệp Thu rất nghiêm túc. 
Lâm Thanh Nhã cũng không tiện nói gì, chỉ đành nghiến răng, âm thầm tự nhủ: Diệp Thu, tốt nhất là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-o-re/608849/chuong-406.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.