Trong phút chốc.
Cả người Lưu Tam gia đều cảm thấy bất an.
Trực giác nói với lão ta rằng, hôm nay e là lão ta đụng phải sao chổi rồi.
Một kẻ quyền lực đến độ ngay cả vua Giang Nam cũng không dám trêu vào.
Vậy mà mình lại đi gây sự với kẻ này.
Lát nữa lão ta sẽ có kết cục gì?
Vừa nghĩ đến đây.
Lưu Tam gia cũng sợ đến mặt tái thành màu gan heo, biểu cảm trên mặt khó coi như vừa nuốt phải ruồi nhặng.
“Cốp cốp cốp!”
Tiếng dập đầu vẫn tiếp tục vang lên.
Diệp Thu không nói gì, Trịnh Sơn bên kia điện thoại cũng không dám dừng lại.
Cứ thế dập đầu tận mấy chục cái.
Diệp Thu thật sự không muốn nghe nữa mới thản nhiên nói: “Đủ rồi!”
“Đại… Đại nhân, ngài đã bớt giận rồi à?”
“Nếu chưa hết giận, tôi có thể tiếp tục!”
Trịnh Sơn cố gắng nhịn xuống cảm giác hoa mắt váng đầu, cung kính nói.
“Không cần nữa!”
Diệp Thu bình tĩnh nói.
Nghe vậy.
Trịnh Sơn như được tha tội chết, vội càng cảm kích nói: “Cảm ơn đại nhân đã tha mạng, đại nhân còn có gì muốn căn dặn xin cứ nói với tôi, tôi chắc chắn sẽ đi làm ngay!”
“Gã Lưu Tam này là người của ông à?”
Diệp Thu hỏi với giọng điệu hờ hững.
“Vâng!”
Trịnh Sơn trả lời ngay tắp lự.
“Ông ta muốn giết tôi, còn bảo tôi dập đầu xin ông ta tha thứ, vậy thì nên xử lý thế nào, chắc không cần tôi phải dạy ông thêm đâu nhỉ?”
Diệp Thu thờ ơ nói.
“Sao cơ!”
Trịnh Sơn nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-o-re/608846/chuong-403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.