Thấy cảnh này. 
Diệp Thu cũng lắc đầu cười. 
Người như vậy thì phải dạy cho cậu ta bài học như thế, cậu ta mới nhớ lâu được! “Mấy cậu ơi, chỗ tiền này, tôi không thể lấy được đâu!” 
Ông chủ quán cầm điện thoại đi tới trước mặt ba người Diệp Thu, trong điện thoại có sáu nghìn tệ gã trùm tóc đỏ mới chuyển cho ông. 
“Đây là tiền chú nên nhận được, chú cứ yên tâm đi, hôm nay đã đập hỏng khá nhiều bàn ghế của chú, hơn nữa, bình thường bác cũng cho bọn họ ăn không uống không không ít lần, coi như là bọn họ thanh toán tiền ăn cho bác đi!” 
Diệp Thu mỉm cười nói. 
“Nhưng… Nhưng chỗ này hơi nhiều!” 
Ông chủ quán hơi bất an nói. 
Ông là một người thành thật, là tiền mình nên lấy thì ông cũng có thể cầm chắc tay. 
Nhưng đây không phải là tiền của ông, ông thật sự không dám cầm bừa. 
Hơn nữa. 
Đây là tiền của gã trùm tóc đỏ đấy. 
Lát nữa bọn họ lại đến tính sổ thì rất phiền phức. 
“Chú ơi, chú đang lo là đợi bọn cháu đi, đám tóc đỏ kia sẽ lại đến gây phiền phức cho chú đúng không?” 
“Chú cứ yên tâm đi, sau lần dạy dỗ này, chắc chắn gã sẽ thành thật hơn, có lẽ sau này đến trước quán của chú còn phải đi đường vòng ấy, đương nhiên, nếu gã dám quay lại, chú cứ gọi điện cho cháu, cháu sẽ lập tức chạy đến xử lý bọn nó!” 
Âu Dương Hạo nói, lấy ví tiền trong túi áo ra, rút một tấm danh thiếp đưa cho ông chủ quán. 
Thấy vậy. 
Diệp Thu và 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-o-re/608817/chuong-374.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.