“Nếu anh chỉ tin lời một phía từ em trai anh, vậy đúng là tôi chẳng còn gì để giải thích cả!”
Diệp Thu lắc đầu, thản nhiên nói.
“Nếu đã như vậy thì cậu đi cùng tôi một chuyến đi!”
Lý Thắng Lợi lạnh lùng nói.
“Nếu tôi từ chối thì sao?”
Diệp Thu nhếch môi nở nụ cười nghiền ngẫm.
“Vậy ý cậu là cậu định chống lại lệnh bắt đúng không?”
Trong mắt Lý Thắng Lợi loé lên ánh sáng lạnh lẽo, anh ta gằn giọng hỏi.
“Không, không, không, đầu tiên, anh cũng không có quyền bắt người, thứ hai, tôi cũng cảm thấy tôi không có tội, sao lại nói là chống lại lệnh bắt chứ?”
Diệp Thu lắc ngón trỏ, mỉm cười nói.
“Hừ, miệng lưỡi trơn tru lắm!”
Lý Thắng Lợi hừ lạnh, anh ta quay lại vẫy tay với đám quân nhân đứng sau lưng, ra lệnh nói: “Dẫn người này đi cho tôi, nếu cậu ta dám phản kháng thì bắt cậu ta phải phục tùng!”
“Rõ!”
Mấy quân nhân này đều gật đầu, sau đó định bước lên tóm lấy bả vai của Diệp Thu.
“Ai dám!”
Đỗ Nguyên Lương vẫn luôn im lặng trừng mấy gã quân nhân này, lạnh lùng nói.
Ánh mắt lạnh lẽo đó khiến đám quân nhân này không khỏi run rẩy cả người, bọn họ cảm nhận được cảm giác áp bách rất lớn.
Khiến bọn họ nhất thời không dám tiến lên dù là nửa bước.
Đỗ Nguyên Lương đứng dậy khỏi ghế, chắn trước người Diệp Thu, nhìn Lý Thắng Lợi, lạnh lùng chất vấn: “Ai cho cậu cái quyền ra ngoài tuỳ tiện bắt người thế này hả?”
“Mày cmn là thằng nào hả?”
“Không có việc của mày ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-o-re/608814/chuong-371.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.