Chương trước
Chương sau
Nói thật.
Ông đã bày quán ở phố ăn vặt này nhiều năm, tính sơ sơ cũng phải ngót nghét gần năm năm rồi.
Vì thế, ông rất hiểu tên côn đồ tóc đỏ này.
Kẻ này tuyệt đối là người ngang ngược nhất trên phố ăn vặt này.
Ỷ vào đám đàn em dưới tay, làm mưa làm gió ở phố ăn vặt.
Rõ ràng là tiểu thương buôn bán nhỏ trên phố ăn vặt, nhưng vì có thể bày quán kiếm tiền ở đây mà không những không được đắc tội gã, còn phải lấy lòng đón tiếp.
Nếu không.
Hôm sau, gã sẽ dẫn một đám đàn em đến quán đó.
Gã không gây sự, cũng không đánh người, chỉ để người chặn ở quán ăn đó, người muốn đến ăn đều sợ hãi chạy hết.
Khiến cho công việc buôn bán hoàn toàn không thể tiếp tục được, cuối cùng chỉ có thể chịu thua, nộp tiền đuổi người đi.
Chuyện như thế.
Chủ quán đã thấy không dưới mười lần.
Tức nhất là bọn họ hoàn toàn không làm gì được gã.
Tóm lại, trên phố ăn vặt này, ai cũng có thể đắc tội, nhưng tuyệt đối không thể đắc tội tên côn đồ tóc đỏ.
Đây là một tên ác ma bá đạo và không nói lý lẽ nhất.


Ai đắc tội gã đều không có kết cục tốt.
Nhưng hiện tại.
Tên côn đồ tóc đỏ lại quỳ gối trước Diệp Thu, rồi còn xin lỗi nhận sai nữa.
Cảnh tượng này khiến ông chủ quán xem mà đờ đẫn.
Vì ngày trước đều là người khác quỳ gối nhận sai với tên côn đồ tóc đỏ.
Đây là lần đầu tiên ông thấy gã quỳ gối nhận sai với người khác đấy.
Chuyện này có hơi khó tin! “Làm em không hiểu quy củ, chẳng lẽ, cậu là anh mà cũng không hiểu sao?”
Diệp Thu liếc mắt nhìn tên côn đồ tóc đỏ, cười khẩy hỏi.
Nghe thấy câu hỏi này.
Tên côn đồ tóc đỏ sững sờ, sau đó lập tức hiểu ý của Diệp Thu, ngay tức khắc nghiến răng, nhìn đám đàn em sau lưng mình, gã chỉ vào gã tóc vàng, lạnh lùng nói: “Đánh cho tao! Đánh đến khi ngài đây hài lòng mới thôi!”
Nghe vậy.
Đám đàn em cũng sửng sốt, cuối cùng chỉ đành tuân theo mệnh lệnh của tên côn đồ tóc đỏ, nhấc gậy trong tay lên, cùng nhau đập gã tóc vàng.
“Á!!!”
Giây phút này.
Cả quán ăn đều vang vọng tiếng kêu gào thảm thiết như tiếng giết heo của gã tóc vàng.
Mọi người trông thấy cảnh tượng trước mắt đều xuýt xoa
Dù sao gã tóc vàng cũng bị tận mười mấy người quần ẩu, hơn nữa trong tay đều cầm gậy.
Chỉ nhìn thôi cũng đã thấy đau rồi chứ đừng nói là bản thân người trải nghiệm nó.
Chẳng bao lâu sau.
Gã tóc vàng bị đánh đến bầm dập cả người, mặt mũi sưng phù xanh tím, mồm miệng đều là máu, bò trên đất không động đậy được, trông như một con chó chết.
“Thưa ngài, ngài thấy thế này đã được chưa?”
Tên côn đồ tóc đỏ nhìn Diệp Thu, thử thăm dò hỏi.
“Được rồi, đang ăn uống mà các cậu lại làm máu me be bét thế này, ảnh hưởng hết cả khẩu vị của tôi!”
Diệp Thu hờ hững nói.
“Đừng đánh nữa!”
Tên côn đồ tóc đỏ vội xua tay với đàn em của mình, lúc này bọn họ mới dừng lại.
Diệp Thu uống một ngụm bia, cúi đầu nhìn gã tóc vàng đã bị đánh đến nửa sống nửa chết, lạnh nhạt nói: “Bây giờ, còn chuẩn bị vứt tôi vào sông cho cá ăn nữa không?”
Anh vừa nói xong.
Gã tóc vàng nằm bò trên đất sợ đến cả người run rẩy, gã vội khóc lóc xin tha nói: “Không… Không dám nữa, đánh chết tôi cũng không dám nữa, xin ngài tha mạng cho tôi!”
“Xin lỗi!”
Diệp Thu thờ ơ nói.
“Xin lỗi, thật sự xin lỗi!”
Gã tóc vàng vội vã xin lỗi.
Hiển nhiên, bây giờ gã có ngu hơn nữa cũng biết mình đã gây sự với một kẻ không thể gây sự rồi.
Đến anh gã còn phải quỳ gối với Diệp Thu.
Thế thì gã là cái thá gì.
Lúc này, gã tóc vàng vô cùng thành thật, chỉ cần có thể sống tiếp, bảo gã ăn cứt gã cũng vui vẻ.
“Tôi không bảo cậu xin lỗi tôi, xin lỗi là phải xin lỗi cô gái này với cả ông chủ quán, hiểu chưa?”
Diệp Thu lạnh lùng nói.
“Sao?”
Gã tóc vàng ngẩn cả người.
“Sao cái con mẹ mày ý mà sao, tai mày điếc à?”
“Mau xin lỗi nhanh lên, đệt mợ!”
Tên côn đồ tóc đỏ hung dữ trừng gã tóc vàng, sốt ruột chửi gã.
Gã hận không thể xin lỗi hộ thằng em ngu ngốc của mình.
Nếu như kéo dài thời gian, Diệp Thu lật mặt.
Vậy thì hậu quả sẽ rất đáng sợ! “Em xin lỗi, em xin lỗi bây giờ đây!”
Gã tóc vàng vội gật đầu, sau đó cố gắng bò dậy, đi tới trước mặt Triệu Dĩnh, cúi gập người, mặt đầy day dứt nói: “Tôi xin lỗi, vừa rồi là tôi sai rồi, tôi không nên động tay động chân với cô, nói những lời bẩn thỉu đó, nếu cô muốn đánh tôi thì đánh đi, tôi sẽ không trốn đâu!”
“Tôi… Tôi không muốn thấy anh!”
Gương mặt nhỏ nhắn của Triệu Dĩnh thay đổi sắc mặt, cô hơi sợ sệt nói.
“Ơ?”
Gã tóc vàng dường như chưa hiểu ý lắm nên có vẻ sửng sốt.
“Nghe không hiểu hả?”
“Em ấy không muốn nhìn thấy mày, còn không mau cút đi!”
Âu Dương Hạo trợn mắt trừng gã tóc vàng, lạnh lùng nói.
Gã tóc vàng sợ hãi vội lùi sang bên cạnh, sau đó nhìn ông chủ quán, mặt đầy áy náy nói: “Ông chủ, thật sự xin lỗi, đều là lỗi của tôi, mong ông tha thứ cho tôi!”
Ông chủ quán cũng sững sờ.
Vì lúc này thái độ của gã tóc vàng với lúc trước khác nhau một trời một vực.
Nhưng trong lòng ông cũng rõ, đây đều là vì Diệp Thu! Xem ra ba người Diệp Thu hẳn phải rất ghê gớm, nếu không sẽ không khiến tên côn đồ tóc đỏ kiêng kỵ đến mức này.
Bảo sao vừa rồi bọn họ nghe tin tên côn đồ tóc đỏ sắp tới cũng chẳng coi là chuyện gì to tát.
Không phải là do họ không biết mà là do thật sự có vốn để kiêu ngạo.
Nghĩ đến đây.
Ông chủ quán cũng thầm cảm thán, sau đó lắc đầu, nhìn gã tóc vàng nói: “Không sao!”
Nghe vậy.
Gã tóc vàng mới dám quay về trước mặt Diệp Thu, run rẩy lẩy bẩy nói: “Tôi đã xin lỗi xong rồi, ngài có thể tha cho tôi chưa?”
Diệp Thu không trả lời, mà quay lại nhìn Âu Dương Hạo.
Dù sao chuyện này cũng liên quan đến cô gái Âu Dương Hạo thích.
Quyền quyết định cuối cùng nằm trong tay Âu Dương Hạo.
“Vừa rồi cái tay nào của mày tóm lấy em ấy?”
Âu Dương Hạo trừng gã tóc vàng, lạnh lẽo hỏi.
“Sao?”
Gã tóc vàng sửng sốt trong giây lát, run rẩy nói: “Tay… Tay phải!”
“Cắt đi!”
Nét mặt Âu Dương Hạo sa sầm, lạnh lùng nói.
“Cái gì! Cắt đi?”
Gã tóc vàng sợ hãi mặt cắt không còn một giọt máu, vội vàng nhìn tên côn đồ tóc đỏ, cầu xin gã giúp đỡ: “Anh ơi, anh mau giúp em cầu xin họ với!”
Tên côn đồ tóc đỏ nhíu mày, vội vàng nhìn Diệp Thu, thử nói giúp: “Thưa ngài, ngài xem, thằng em tôi đã ăn một trận đòn, cũng đã xin lỗi rồi, hay là ngài giơ cao đánh khẽ, chuyện này cho qua như thế thôi được không, coi như là tôi nợ ngài một ân huệ, có được không?”
“Coi như cậu nợ tôi một ân huệ?
Cậu cũng xứng chắc?”
Diệp Thu cười khẩy, khinh miệt nói.
“Thưa ngài, tay phải đối với một người rất quan trọng, mong ngài giơ cao đánh khẽ!”
Sắc mặt tên côn đồ tóc đỏ lập tức thay đổi, gã lần nữa khẩn cầu nói.
“Không muốn để lại tay phải?
Cũng được thôi, thế thì để mạng lại đây, trong hai lựa chọn này, cậu chọn một cái đi!”

Diệp Thu thờ ơ nói.

Nghe vậy.

Sắc mặt tên côn đồ tóc đỏ vô cùng khó coi.

Gã không ngờ Diệp Thu lại tuyệt tình đến vậy.

Điều này khiến gã không khỏi bắt đầu âm thầm ghi hận Diệp Thu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.