Chương trước
Chương sau
Trùm tóc đỏ ở trước mặt bọn họ.
Mới thật sự là cả con sâu cái kiến cũng chẳng bằng ấy! Chỉ cần hôm nay tên côn đồ tóc đỏ này dám đến, ba người bọn họ chắc chắn sẽ khiến gã phải khóc lóc chạy về! Nhưng đối với điều này.
Chủ quán lại hoàn toàn không hiểu.
Dù sao ông cũng không biết thân phận của ba người Diệp Thu.
Ông thấy không thể khuyên nhủ được ba người, cũng bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó ông nhìn cô con gái Triệu Dĩnh của mình, nói: “Dĩnh Dĩnh, con cầm chìa khoá, về nhà trước đi, trong nhà an toàn!”
“Con… Con không đi đâu!”
Triệu Dĩnh lắc đầu, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch nói.
Lúc này, cô cảm thấy ở bên cạnh Âu Dương Hạo an toàn hơn.
Trừ nơi này ra, cô không dám đi đâu hết.
“Cái con bé này, sao lại không nghe lời vậy chứ!”
Chủ quán thấy thế cũng cau mày, mặt mày đầy sốt ruột nói.
Ông bảo Triệu Dĩnh mau chóng về nhà, cũng là vì muốn bảo vệ Triệu Dĩnh.


Vì trực giác mách bảo ông rằng.
Lát nữa chắc chắn sẽ nổ ra một trận đấu hết sức kịch liệt.
Nếu Triệu Dĩnh không ở đây, ông sẽ có thể yên tâm hơn nhiều.
Đây là điều bản năng nhất mà một người làm cha như ông sẽ nghĩ đến.
Ông chỉ muốn con gái mình tránh xa khỏi nguy hiểm.
“Ông chủ, ông yên tâm đi, con gái ông ở chỗ chúng tôi chắc chắn là an toàn nhất, chỉ cần tôi còn thở, tuyệt đối sẽ không để em ấy phải chịu bất cứ nguy hiểm nào!”
Âu Dương Hạo vội vàng nhìn ông chủ quán, vỗ ngực đảm bảo.
Giọng điệu này vô cùng lịch sự và lễ phép.
Dù sao, bất kể nói thế nào thì sau này đây cũng là bố vợ của anh ta, tất nhiên anh ta phải có thái độ tốt một chút.
“Việc này…” Ông chủ quán nhíu mày, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, quay người rời đi.
Hết cách, Triệu Dĩnh không muốn đi.
Ông cũng không thể xông lên vác con bé đi được.
Thôi đành được đến đâu tính đến đó vậy.
Ông đã chuẩn bị xong rồi.
Nếu lát nữa tình hình xấu đi, ông sẽ báo công an.
Cùng lắm là trở mặt hẳn với đám người của tên côn đồ tóc đỏ, sau này không bày quán ở phố này nữa.
Dù thế nào cũng không thể để con gái ông phải chịu tổn thương thêm nữa.
Đây là giới hạn cuối cùng của một người bình thường, một người cha bình thường như ông! Gã tóc vàng đứng cách đó không xa nhìn ba người Diệp Thu vừa nói vừa cười, trong mắt cũng loé qua ánh sáng lạnh, gã nghiến răng, hung ác nói: “Hừ, chúng mày cứ tiếp tục đắc ý đi, đây sẽ là bữa tối cuối cùng của chúng mày, đợi lát nữa anh tao đến, chúng mày chết chắc rồi!”
“Đến lúc đó, tao không chỉ cho người dỡ bỏ cái quán rách nát này mà còn phải đánh gãy chân ba đứa chúng mày nữa!”
“Còn con nhỏ kia, đợi tao chơi chán, tao sẽ bán nó vào night club, đợi đấy, tất cả chúng mày đợi đấy cho tao!”
… Cứ như vậy, đại khái qua tầm khoảng 10 phút.
Hai chiếc xe van trắng dừng lại trước quán ăn.
Mọi người ngồi đây, trong đó có cả ông chủ quán thấy thế, sắc mặt lập tức thay đổi.
Vì họ đều biết hai chiếc xe van trắng này.
Đây chính là xe của đám côn đồ tóc đỏ kia! Bình thường, hai chiếc xe này thường xuất hiện trên phố ăn vặt này.
Hầu hết người ở đây đều từng nhìn thấy! Bây giờ cả hai chiếc xe đều đến cả.
Tức là tên côn đồ tóc đỏ thật sự đến rồi.
Rất nhiều người đều vội vàng cúi đầu, chỉ sợ bị sờ đến.
Chủ quán lập tức rút điện thoại ra, chuẩn bị báo công an.
Cửa xe mở ra.
Một gã đàn ông trẻ tuổi nhuộm một quả đầu đỏ rực, miệng ngậm tăm xỉa răng dẫn đầu bước từ trong xe ra.
Đằng sau gã còn có một đám người đầu nhuộm đủ màu, trông vô cùng sặc sỡ, tay cầm gậy bóng chày.
Chẳng qua, lúc này mặt mũi đám người này đều sưng phù xanh tím, trông như vừa bị đập một trận ấy.
Đương nhiên.
Đây không phải là trọng điểm.
Một đám người nhiều như thế, dù là vẻ ngoài thế nào thì chỉ riêng việc bọn họ đứng đó thôi đã khiến người ta cảm thấy rất áp lực rồi.
Gã tóc vàng thấy thế, lập tức phấn khích vô cùng, gã vội chân chó chạy tới đón họ, mặt cười nịnh nọt nhìn gã tóc đỏ nói: “Anh ơi, cuối cùng các anh cũng đến rồi!”
Hiển nhiên.
Người đàn ông tóc đỏ này chính là anh trai của gã ta, cũng là trùm của phố ăn vặt này, trùm tóc đỏ! “Mẹ kiếp, là thằng không muốn sống nào đánh chú?”
“Tao không đến muộn chứ?”
Tên côn đồ tóc đỏ mặt sa sầm, chửi mát hỏi.
“Không muộn, không muộn!”
Gã tóc vàng vội lắc đầu, sau đó, gã nghiến răng nói: “Anh, lần này anh nhất định phải giúp em xả cơn tức này, anh nhìn em bị chúng nó đánh này, tất nhiên đây không phải trọng điểm, trọng điểm là rõ ràng em đã báo tên anh rồi mà chúng nó vẫn dám làm như không biết, tiếp tục hành hung em, đây không phải là đánh em mà là đánh vào mặt anh!”
“Mẹ kiếp, bây giờ chúng nó đều ngạo mạn như thế hả?”
“Trên phố này còn có ai dám coi khinh trùm tóc đỏ tao hả?”
“Đúng là không biết tốt xấu!”
Nét mặt tên côn đồ tóc đỏ xấu đi trông thấy, sau đó gã chỉ vào đám người sau lưng mình, vô cùng tự tin nói: “Yên tâm, lần này tao dẫn đến toàn là mấy thằng đàn em giỏi đánh đấm nhất, có thể nói là kinh nghiệm đầy mình, tuyệt đối có thể đập bầm dập đám người chú nói, đánh cho bố mẹ nó cũng không nhận ra luôn!”
Nghe vậy.
Gã tóc vàng cũng vội nhìn về phía đám người tên côn đồ tóc đỏ chỉ.
Nhưng sau khi trông thấy vết thương trên mặt họ, gã sửng sốt, nghi ngờ hỏi: “Sao mặt mũi bọn họ đều sưng phù thế ạ?”
“Hôm nay bọn họ đánh nhau với ai sao?”
Nghe thấy câu hỏi này.
Khoé miệng tên côn đồ tóc đỏ cứng đờ, biểu cảm trên mặt cũng hơi mất tự nhiên, rồi gã thở dài, bất đắc dĩ nói: “Đừng nhắc đến nữa, chiều nay giúp anh Siêu dạy dỗ một người, kết quả gặp ngay phải một kẻ tàn nhẫn, phải trả giá lớn trong tay hắn, bọn tao đều bị dạy dỗ một trận.”
Thật ra, tên côn đồ tóc đỏ này chính là tên côn đồ cắc ké tóc đỏ mà hồi chiều nay Lý Siêu gọi đến để xử lý Diệp Thu.
Còn đám người sau lưng gã cũng là đám đàn em gã dẫn theo lúc đó.
Nhưng kết quả lại là.
Tất cả đám đàn em của gã đều bị Diệp Thu đánh cho một trận, thậm chí chính gã còn bị Diệp Thu ném vào thùng rác ven đường.
Sau khi ra được, gã mất một tiếng đồng hồ nôn mửa vì kinh tởm, thậm chí, bữa tối cũng không có tâm trạng ăn.
Vốn chuyện mất mặt như thế gã cũng chẳng muốn nói.
Nhưng gã tóc vàng là em trai gã, nên gã cũng không giấu diếm làm gì.
“Sao cơ? Tất cả các anh đều bị người đó đánh á? Sao người đó khủng khiếp quá vậy!”
Sắc mặt gã tóc vàng thay đổi, kinh ngạc đến sững sờ nói.
“Thì đấy, cứ phải gọi là bố của khủng luôn, nên là, sau này vẫn đừng nên gây sự với loại người hung ác như thế thì hơn!”

Tên côn đồ tóc đỏ gật đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nói.

“Phải, phải, phải, người hung ác như thế, tuyệt đối không thể dây vào, sau này gặp phải đi đường vòng, cố tình đối chọi với người hung ác như thế, thật sự quá là ngu ngốc, quá là đần!”

Gã tóc vàng gật đầu lia lịa.

“Thôi, bẻ lái hơi gắt rồi, tao đến báo thù cho chú em cơ mà!”

Tên côn đồ tóc đỏ xua tay, nét mặt sa sầm nói: “Nói đi, ba thằng không biết tốt xấu đấy đâu, hôm nay tao phải giúp mày xả hết cơn giận này, dám đánh em trai tao trên địa bàn của tao, tao thấy chúng nó chán sống rồi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.