“Thế thì để em mời là được mà?” 
“Em mời hai người tới khách sạn năm sao, chúng ta đừng ăn ở đây, để truyền ra ngoài sẽ thành trò cười cho người khác mất!” 
Âu Dương Hạo vừa nói vừa kéo Đỗ Nguyên Lương và Diệp Thu đứng dậy rời đi. 
“Thưa anh, bia của các anh đây!” 
Mà đúng vào lúc này. 
Một giọng nói trong trẻo êm tai vang lên bên tai ba người. 
Nghe thấy lời này. 
Ba người đều vô thức quay đầu lại nhìn. 
Trước mắt họ là một cô gái để tóc dài, mặc váy hoa nhí dài màu trắng, cả người toát lên vẻ trong sáng của thiếu nữ, cô đang vất vả ôm một két bia đứng sau lưng ba người. 
Cô gái trông khoảng tầm 18 19 tuổi, gương mặt không phải kiểu quá xinh đẹp quyến rũ, cũng không trang điểm, nhưng lại rất thuần khiết. 
Đôi mắt đen láy to tròn, trong vắt như mặt hồ nước, không một chút tạp chất. 
Nụ cười của cô còn trong sáng hơn, khiến người ta có cảm giác vô cùng thoải mái như đang tắm gió xuân, không kiềm được muốn đến gần cô, làm quen với cô. 
Trong cái thế giới coi trọng vật chất này. 
Một cô gái thuần khiết và trong sáng như thế thật sự không có nhiều. 
Đôi mắt Âu Dương Hạo lập tức phát sáng. 
Nói thật. 
Làm một công tử phong lưu có tiếng, bình thường anh ta có thể nói là không thiếu gái theo. 
Anh ta và Diệp Thu hoàn toàn là hai kiểu người khác nhau. 
Diệp Thu là kiểu người chung thuỷ, trừ Lâm Thanh Nhã ra thì không tiếp xúc với bất kỳ người phụ nữ nào 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-o-re/608804/chuong-361.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.