Thấy vậy
Diệp Thu cũng sửng sốt, theo bản năng hơi cử động tay, chân mày chợt nhíu lại.
Anh vội vàng cúi đầu nhìn xuống.
Vừa nhìn một cái, sắc mặt của anh lập tức biến đổi ngay. Sợ hãi nhanh chóng buông Hồng Khổng Tước ra, cười ngượng ngùng giải thích: "Cái kia... xin lỗi, vừa rồi tôi chỉ lo lắng cho cô, không phải cố ý chiếm tiện nghi của cô!"
"Không...Không có sao!"
Hồng Khổng Tước vội vàng lắc đầu, chỉnh lại quần áo, sau đó nhìn về phía Diệp Thu, mặt đầy cảm kích nói: "Vừa... vừa rồi thật sự cảm ơn anh!"
"Chỉ một cái nhấc tay thôi mà!"
Diệp Thu xua tay, cười nhạt nói.
Nhưng mà.
Diệp Thu không cử động tay thì tốt.
Động tác xua tay này.
Làm cho Hồng Khổng Tước không khỏi nghĩ tới vị trí đặt hai tay của Diệp Thu vừa rồi. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta càng đỏ hơn, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt của Diệp Thu.
Diệp Thu thấy vậy, cũng lúng túng cười, vội vàng thu tay ra.
Chuyện này không biết nên gọi là gì đây?
Rõ ràng là cứu người, thế mà lại làm náo loạn lên như vậy.
Nhưng mà phải nói, đúng là rất lớn!
Lúc này, Phì Miêu ở bên cạnh cũng nghiêng người về phía trước.
Cậu ta thuộc loại người không chê chuyện náo nhiệt hơn.
Cậu ta bước đến bên cạnh Diệp Thu, giơ ngón tay cái lên, mặt đầy ngưỡng mộ nói: "Anh Diệp, trâu bò! Anh đã làm chuyện mà trước đây em luôn muốn nhưng không dám làm. Thật sự quá đỉnh, sau này anh là thần tượng của em!"
"Khụ!"
Diệp Thu lúng túng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-o-re/608785/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.