Ngay sau đó.
Bốn người Diệp Thu không tách nhau ra nữa, cùng ngồi chung trên một chiếc xe, do Phì Miêu dẫn đường, tiếp tục đi về phía trước.
Mỗi lần xe đến một ngã rẽ.
Bạo Long sẽ dừng xe lại, để Phì Miêu phân biệt được mùi thơm, sau đó tiếp tục lái xe dựa theo phương hướng Phì Miêu nói.
Không thể không nói.
Khứu giác của Phì Miêu thật sự quá đỉnh.
Cậu ta thật sự có thể ngửi thấy mùi nước hoa còn lưu lại trong không khí.
Về điểm này.
Cho dù là Diệp Thu cũng cảm thấy hâm mộ.
Không có cách nào khác cả, có một số thứ là thiên phú bẩm sinh.
Cho dù có cố gắng đến đâu cũng vô dụng thôi.
Cứ như vậy.
Dưới sự dẫn đường của Phì Miêu.
Cả nhóm tiến vào một khu phố cũ của Giang Châu, dừng trước một khách sạn có tên là "Bốn mùa xanh thẳm".
"Chắc chắn là nơi này sao?"
Diệp Thu hơi nhíu mày lại, liếc mắt nhìn cái khách sạn nhỏ có vẻ cũ nát này, nghi ngờ hỏi.
"Chính là chỗ này, khứu giác của tôi không thể sai được, mùi nước hoa trên người của phóng viên Tống đã biến mất ở đây!"
Phì Miêu gật đầu, vô cùng khẳng định nói.
Diệp Thu suy tư một chút, sau đó lấy điện thoại di động ra phát định vị trên WeChat, nhàn nhạt nói: "Nếu đã như vậy thì tất cả xuống xe thôi!"
Ngay lập tức nhóm người bọn họ xuống xe, đi vào khách sạn này.
Nói là khách sạn.
Nhưng thật ra lại gần giống như một nhà trọ nhỏ.
Khung cảnh rất đơn sơ.
Ở quầy lễ tân có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-o-re/608774/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.