Diệp Thu ở bên cạnh thấy vậy, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Chuyện này anh muốn quản cũng không tiện, bất kể thế làm thế nào cũng rất khó xử.
Nhưng dù sao Tống Thiến cũng là người mà anh quen biết, anh thật sự không thể để lại Tống Thiến ở đây được.
Nghĩ đến đây.
Diệp Thu nhìn Hàn Tiêu Tiêu, định thương lượng: "Khụ, tôi nói này cảnh sát Hàn, nếu không, cứ để cô ấy lên đây đi, bỏ lại một mình cô ấy ở nơi này thì không ai có thể giúp được cô ấy cả. Chuyện này cũng không tốt đâu, cô thấy có đúng không?"
"Sao vậy? Anh đau lòng à?"
Hàn Tiêu Tiêu quay sang liếc nhìn Diệp Thu, lạnh lùng hỏi.
“Cái gì vậy, tôi chỉ nói là, chúng ta phải biết giúp đỡ người khác làm niềm vui, đúng không? Huống chi cô còn là một cảnh sát, cũng không thể trơ mắt mặc kệ người đang cần giúp đỡ chứ?"
Diệp Thu bất lực nói.
"Anh chính là muốn ngồi chung xe với cô ấy!"
Hàn Tiêu Tiêu lạnh lùng nói.
"Tôi thực sự không có, tôi thề!"
Diệp Thu cười khổ giải thích.
Bây giờ anh phát hiện ra, nói đạo lý với phụ nữ thật sự quá phí sức.
"Được rồi, nếu anh nói như vậy, để cho cô ta lên cũng không phải là không thể!"
Hàn Tiêu Tiêu suy nghĩ một chút, lạnh như băng nói.
"Cảnh sát Hàn, tôi biết cô nhất định sẽ thấu tình đạt lý mà!"
Diệp Thu toét miệng cười nói, sau đó chuẩn bị vẫy tay với Tống Thiến, để Tống Thiến lên xe.
Mà ngay tại thời điểm này.
Lại nghe thấy Hàn Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-o-re/608770/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.