Lời này làm cho Diệp Thu thoáng sửng sốt.
Mà ngay tại lúc này.
Hắc La cũng chu cái miệng nhỏ, nói theo: "Không sai, không sai, anh Diệp Thu muốn chuyên tâm tìm đầu mối, cô ở chỗ này sẽ quấy rầu đến anh Diệp Thu, vẫn nên mau rời đi đi!"
Nghe thấy vậy.
Diệp Thu nhất thời có chút dở khóc dở cười.
Hàn Tiêu Tiêu cùng Hắc La là thế nào đây?
Sao địch ý với Tống Thiến lại mãnh liệt thế chứ?
Thật là làm người ta khó hiểu.
Đương nhiên Tống Thiến cũng cảm giác được hai cô gái này bài xích mình.
Nhưng cô ta cũng không tức giận, mà hé môi cười, quay đầu nhìn Diệp Thu hỏi: "Diệp Thu, đây là tên thật của anh sao?"
"Ừ!"
Diệp Thu gật đầu.
"Nhìn lá biết mùa thu đến, không tệ, tôi nhớ anh rồi. Vậy các anh cứ bận đi, tôi ở bên ngoài đợi anh nhé!"
Tống Thiến mỉm cười nói.
Ngay sau đó, cô ta nghiêng đầu nhìn về phía đám người Hàn Tiêu Tiêu, mặt đầy áy náy nói: "Thật ngại quá, tôi ở đây làm phiền mọi người rồi!"
Nói xong.
Tống Thiến trực tiếp xoay người bước ra ngoài.
Đợi sau khi Tống Thiến bước ra khỏi ruộng ngô.
Lúc này Phì Miêu mới chạy tới, nhìn Hàn Tiêu Tiêu cùng Hắc La, hỏi: “Tôi nói này, người đẹp là người lịch sự, sao các cô lại dữ dằn với cô ấy như vậy chứ? Hơn nữa, cho dù gái đẹp người ta ở đây, cũng không ảnh hưởng gì đến chúng ta cả. Còn có thể giúp chúng ta chụp ảnh nữa chứ, người ta là phóng viên chuyên nghiệp đấy!"
"Không cần cô ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-o-re/608767/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.