"Mẹ kiếp, lại là tên khốn này. Vừa rồi tôi mới tỉnh lại, thiếu chút nữa đã quên mất anh ta rồi!"
Phì Miêu vừa nghe thấy giọng nói của Lý Quang, lập tức nhớ tới chuyện đã xảy ra trước khi bị Diệp Thu đánh ngất đi.
Chỉ là sau khi ngủ lâu như vậy, cậu cũng đã tỉnh táo lại, không còn nóng nảy bốc đồng như trước nữa. . Truyện Đoản Văn
"Đội trưởng, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?"
Hồng Khổng Tước cau mày lại, nhìn Bạo Long hỉu.
Bạo Long không nói gì cả, bước tới trước cửa, cẩn thận xem xét cửa của nhà xác này. Sau đó nhìn về phía mọi người, lắc đầu nói: "Cửa này căn bản không thể mở ra từ bên trong, khóa ở phía bên ngoài!"
"Có thể dùng sức phá cửa được không?"
Phì Miêu nghi ngờ nói.
"Gần như là không thể nào. Lúc mới bước vào, tôi đã chú ý đến độ dày của cánh cửa nhà xác này. Nó rộng khoảng chừng một gang tay, hơn nữa còn được làm bằng thép nguyên chất. Em có biết điều này có nghĩa là gì không? Đạn cũng chưa chắc có thể xuyên qua được, nếu chúng ta muốn dùng sức lực phá cánh cửa này từ bên trong, hoàn toàn không có khả năng!"
Bạo Long lắc đầu, sắc mặt nghiêm túc nói.
"Gì cơ?"
Sắc mặt Phì Miêu thay đổi, ngay sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Hắc La hỏi: "Em gái Hắc La, em có biện pháp gì không?"
"Cánh cửa này là khóa bằng tay, không phải khóa điện tử. Nếu là khóa điện tử, em có thể tìm cách để mở, nhưng còn khóa bằng tay, hơn nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-o-re/608750/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.