"Không sao đâu!"
Diệp Thu mỉm cười lắc đầu, nói thêm: "Nơi chúng ta đến tương đối đặc biệt, bầu không khí sẽ khá căng thẳng, đối với đàn ông mà nói thì không sao, nhưng quan trọng là phụ nữ. Nói đùa vài câu cho bầu không khí thêm sôi động vẫn tốt mà!"
"Nghe thấy chưa, anh Diệp Thu của em còn biết đau lòng cho phụ nữ đấy!"
Hắc La cười duyên nói.
Hồng Khổng Tước cũng lắc đầu cười một tiếng.
Chỉ có Phì Miêu cong môi không phục, trong miệng không cam lòng lẩm bẩm: "Phụ nữ đúng là có mới nới cũ mà, trước đây khi Diệp Thu còn chưa đến, ai cũng chết mê chết mệt với nhan sắc đẹp trai có thể so sánh với Ngô Ngạn Tổ của tôi. Suốt ngày vây quanh tôi, bên trái một tiếng anh Phì Miêu, bên phải một tiếng anh Phì Miêu. Đến khi Diệp Thu vừa tới lập tức liền trở mặt không chịu nhận người, hừ! Anh Phì đây không còn tin phụ nữ nữa đâu!"
Nghe những lời này xong, Hắc La cùng Hồng Khổng Tước thiếu chút nữa phụt cười tại chỗ.
Ngay cả Diệp Thu cũng không nhịn được lắc đầu cười một tiếng. . Đọc truyện tại ~ TRUМtrцye n.vЛ ~
Anh đã từng thấy người ta tự luyến, nhưng chưa từng thấy ai tự luyến giống như Phì Miêu cả.
Đôi mắt nhỏ của cậu ta được phác họa tùy ý trông như một con dao, lại rất hợp với khuôn mặt béo ú đầy thịt kia.
Chỗ nào có liên quan đến hai chữ đẹp trai chứ?
Đoán chừng đây là lần bị bôi đen thảm nhất của Ngô Ngạn Tổ.
Nhưng mà khoan hãy nói gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-o-re/608745/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.