Chương trước
Chương sau
Mặc dù biểu hiện của Diệp Thu trông giống như một tay gà mờ không rành máy tính.
Ví dụ như gõ chữ bằng một hai ngón tay.
Sử dụng một chiếc máy tính bình thường để đối đầu với Hắc La,...
Nhưng nhìn tường lửa đã được nâng cấp của Diệp Thu, đủ để Hắc La coi trọng.
Bức tường lửa này đã chặn được hai lần tấn công liên tiếp của cô ta.
Mặc dù đây không phải là toàn bộ thực lực của Hắc La.
Nhưng cho thấy, Diệp Thu nhất định có năng lực! Điều này khiến cho Hắc La đặc biệt hưng phấn, vội vàng lấy trong túi ra một cây kẹo mút, nhét vào trong miệng.
Ngay sau đó, cô ta ngẩng đầu nhìn Diệp Thu, cười lạnh nói: "Tốt lắm, tôi bắt đầu nghiêm túc rồi đấy, anh xong đời rồi!"
Diệp Thu cười một tiếng, không nói gì. Hút xong điếu thuốc, anh vứt tàn thuốc đi, dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi.
Cảnh tượng này.
Không chỉ làm cho Hắc La sửng sốt.
Mà tất cả mọi người ở đây đều ngẩn ra.


Diệp Thu thế này cũng quá kiêu ngạo rồi.
Hắc La nói cô ta sẽ nghiêm túc.
Thế mà Diệp Thu lại nhắm mắt lại ngủ, không hề xem trọng chút nào.
Đây là không để Hắc La vào mắt đúng không?
Tự cao đến thế! Hậu quả ắt thất bại! Hắc La liếm kẹo mút, khóe miệng cong lên, vô cùng xem thường nói: "Kiêu ngạo thì phải cần bản lĩnh, nhưng tôi cảm thấy, anh không hề có tư cách để kiêu ngạo đâu. Hôm nay tôi sẽ cho anh biết, cái gì gọi là tấn công không thể ngăn cản, anh sẽ phải trả giá đắt cho sự xem thường của mình!"
Dứt lời.
Hắc La cũng không nói lời vô nghĩa nữa, ngậm lại cây kẹo mút trên tay, sau đó gõ liên hồi trên bàn phím.
Lần này.
Cô ta đã tạo ra mười loại virus khác nhau.
Mà mười loại virus này đều là virus cấp cao, có thể tiêu diệt được cả phần mềm diệt virus, cực kỳ mạnh.
Đối với tường lửa, nó có thể tạo ra sức công phá không gì sánh nổi.
Rõ ràng lần này, Hắc La thật sự nghiêm túc.
Virus đã chế tạo xong.
Hắc La nhấn Enter, trực tiếp thả ra.
Trong nháy mắt.
Mười loại virus này đồng thời tấn công tường lửa của Diệp Thu.
Hắc La liếc nhìn Diệp Thu đang nhắm mắt, mặt đầy khinh thường: “Lần này, để tôi xem tường lửa của anh có thể phòng thủ như thế nào, ngay cả tường lửa mạnh nhất cũng sẽ bị mười loại virus này phá hủy thôi, anh nhất định sẽ thua!"
Tuy nhiên.
Hắc La nói xong câu này.
Diệp Thu lại làm như không nghe thấy, cũng không có liếc nhìn máy tính, tiếp tục nhắm mắt.
Hắc La nhíu đôi mày thanh tú lại, hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ: Diệp Thu, cứ tiếp tục giả vờ đi, để tôi xem khi máy tính nổ tung thì anh có còn bình tĩnh được không.
Hắc La cúi đầu nhìn màn hình máy tính của mình.
Cô ta định xem thử mười con virus kia đã tấn công tới đâu rồi, liệu có phá được tường lửa của Diệp Thu không.
Nhưng mà nhìn một cái.
Sắc mặt lập tức thay đổi, cả người ngẩn ra.
Bởi vì những con virus đó đều đã biến mất không dấu vết.
Mà tường lửa của Diệp Thu, chỉ còn sót lại một số mật mã đã hỏng.
Có vẻ như đó là mật mã của những loại virus mà cô ta đã tạo ra trước đó.
Điều này có nghĩa là.
Mười con virus vừa rồi lại bị tường lửa của Diệp Thu tiêu diệt! Điều này khiến Hắc La nhất thời không thể bình tĩnh được.
Nên biết rằng.
Mười loại virus này có thể tiêu diệt được phần mềm chống virus.
Ngay cả phần mềm diệt virus cũng không làm gì được bọn chúng.
Nhưng bây giờ lại bị tường lửa của Diệp Thu loại bỏ trong một thời gian ngắn.
Năng lực diệt mã độc này, có thể biến thái hơn nữa không chứ! Hắc La hít một hơi thật sâu để bình tĩnh, sau đó cắn răng nói: “Tôi không tin, hôm nay bổn cô nương làm thế nào cũng phải phá hủy tường lửa của anh!
Nói xong.
Hắc La bắt đầu dùng hết bản lĩnh của mình để tạo ra tất cả các loại virus mà cô ta biết, sau đó công kích tường lửa của Diệp Thu, điên cuồng phát động tấn công.
Mười phút trôi qua... nửa giờ trôi qua... rồi một giờ nữa trôi qua.
Nhưng mà.
Tường lửa của Diệp Thu vẫn vững như núi Thái Sơn, không hề bị tổn hại gì.
Mà trước tường lửa của Diệp Thu, có thể nói là chất đầy "thi thể" của các virus thành đống! Hắc La mồ hôi nhễ nhại, sắc mặt muốn có bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu.
Trong gần hai giờ đồng hồ.
Cô ta đã tạo ra 108 loại virus tấn công tường lửa của Diệp Thu.
Anh hùng Lương Sơn cũng đã hội tụ đủ, nhưng lại không thể làm gì được cả.
Mà ngay lúc này.
Diệp Thu chậm rãi mở mắt ra, ngáp một cái, vươn vai, sau đó vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn Hắc La hỏi: “Tôi nói này, tôi cũng đã ngủ một giấc rồi, cô rốt cuộc có làm được hay không? Nếu không được nữa thì tôi về nhà ngủ trước đã, cô cứ từ từ phá. Chờ cô phá xong thì gọi điện thoại kêu tôi!"
Vốn Hắc La đã đủ buồn bực, nghe thêm những lời này của Diệp Thu nữa, đừng hỏi cô ta có bao nhiêu tức giận.
"Diệp Thu, đây là do anh ép tôi, vốn tôi còn muốn giữ lại chút mặt mũi cho anh. Nhưng bây giờ, bổn cô nương đây tức giận rồi!"
Hắc La cắn răng, mặt đầy vẻ tức giận nói.
"Ồ? Cho nên thế nào?"
Diệp Thu nhún vai, vẻ mặt vui đùa hỏi.
"Hắc Long gào thét, anh đã nghe nói qua chưa?"
Khóe miệng Hắc La hiện lên một tia cười lạnh, mặt đầy đắc ý hỏi.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi.
Duy chỉ có Diệp Thu, mặt đầy mờ mịt sờ mũi, nghi ngờ hỏi: “Hắc Long gào thét gì cơ? Tôi chỉ nghe nói qua Bất lực điên khùng thôi!"
Gương mặt nhỏ nhắn của Hắc La chợt trầm xuống.
Mà lúc này, Triệu Khôn Sơn vội vàng đi tới, giải thích ngắn gọn cho Diệp Thu biết: "Diệp tiên sinh, Hắc Long gào thét là một loại virus mạng do Hắc La một mình phát triển, có sức hủy diệt cực kỳ lớn. Ban đầu cô ta đã dùng loại virus này để công phá hệ thống an ninh của tỉnh chúng ta, hơn nữa còn làm cho toàn bộ mạng lưới internet xung quanh bị tê liệt một tháng, vô cùng đáng sợ!"
Nói đến chỗ này.
Triệu Khôn Sơn vội vàng nhìn về phía Hắc La, nghiêm mặt nhắc nhở: "Hắc La, không nên làm bậy, so tài thì cứ so tài, không nên làm mọi chuyện trở nên nghiêm trọng, nếu không, một khi loại mã độc này xuất hiện, toàn bộ mạng lưới internet của cục cảnh sát chúng tôi sẽ bị tê liệt nửa năm đấy!"
"Cục trưởng Triệu, ông yên tâm, tôi sẽ có chừng mực. Sau khi phá hủy được tường lửa của Diệp Thu, tôi sẽ dừng lại ngay lập tức, tuyệt đối sẽ không làm tổn hại đến hệ thống internet của cục cảnh sát đâu."
Hắc La le cái lưỡi nhỏ của mình ra, vội vàng đảm bảo.
"Cô nói lời phải giữ lời đấy! Gần đây cục cảnh sát bận rộn như vậy, nếu hệ thống internet bị tê liệt, sẽ làm chậm trễ rất nhiều chuyện quan trọng. Để cấp trên trách tội xuống, tôi cũng không thể gánh nổi đâu."

Triệu Khôn Sơn nhíu mày, mặt đầy nghiêm túc nói.

"Được rồi, ông yên tâm, tôi đảm bảo với ông, lần này chắc chắn sẽ không làm tổn thương người vô tội nào cả!"

Hắc La vô cùng nghiêm túc đảm bảo.

Thấy vậy.

Lúc này Triệu Khôn Sơn mới xem như yên tâm, sau đó nhìn Diệp Thu nói: “Diệp tiên sinh, cậu nhất định phải cẩn thận, uy lực của Hắc Long gào thét không phải chuyện đùa đâu. Cái này nổi danh ở toàn bộ tỉnh Thiên Nam đấy!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.