Bởi vì ngay tại thời điểm này.
Diệp Thu đang nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, chỉ dùng hai ngón trỏ trái phải, không nhanh không chậm ấn bàn phím.
Dáng vẻ kia, trông giống như một tay mơ mới tiếp xúc với máy tính vậy, từng ngón một gõ xuống.
Đừng nói là muốn so với tốc độ tay cực nhanh của Hắc La.
Mà e rằng tùy tiện tìm một thư ký nào trong đồn cảnh sát cũng đều có thể nhanh hơn tốc độ của Diệp Thu.
Nhìn Diệp Thu cứ từng ngón một gõ xuống như vậy, trông thế nào cũng không giống như một đại thần máy tính cả! Đã thế, tại sao anh lại dám nhận lời thách đấu của Hắc La chứ? Chẳng lẽ chỉ vì sĩ diện hão ư?
Nhưng nếu thua, chẳng phải còn nhục nhã hơn sao?
Hay là Diệp Thu cảm thấy mình vừa thắng được Bạo Long nên vô địch thiên hạ rồi?
Ừ, rất có thể là như vậy!
Trong khoảnh khắc đó.
Ánh mắt mọi người nhìn Diệp Thu càng trở nên quái dị.
"Phụt!"
Phì Miêu liếc mắt nhìn Diệp Thu, suýt chút nữa cũng không nhịn được mà phụt cười.
Cậu ta vội vàng dùng tay khèo Bạo Long cùng Hồng Khổng Tước bên cạnh, châm chọc nói: "Trời ạ, hai người nhìn Diệp Thu kìa!"
Nghe thấy lời này.
Bạo Long cùng Hồng Khổng Tước nhìn về phía Diệp Thu.
Khi bọn họ thấy "Kỹ thuật gõ từng ngón một" kia của Diệp Thu, cũng đều sững sờ.
“Ha ha ha, tên này tới đây để chọc cười, đúng không? Xem ra, chiến thắng vừa rồi thật sự đã làm cho anh ta mê muội đầu óc rồi!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-o-re/608736/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.