Nghe Triệu Mỹ Tuyết nói vậy. Diệp Thu nhanh chóng cất hợp đồng vào túi rồi trả lại cho Triệu Mỹ Tuyết, cười nói: “Cô Triệu, lần trước tôi cứu Nam Nam, không phải tôi đã nói mời tôi ăn cơm là cảm ơn rồi sao, sao đột nhiên cô lại cho tôi năm phần trăm cổ phần, sao tôi lại có thể không biết xấu hổ mà nhận được đây?”
“Anh Diệp, tôi biết rằng nhất định anh sẽ từ chối, nhưng xin anh hãy nghe tôi nói cho hết đã!”
Triệu Mỹ Tuyết vội vàng xua tay, nói tiếp: “Lần trước là lần trước, nhưng lần này cũng chính là anh cứu Nam Nam, tôi đã thiếu anh hai ân tình lớn, sao có thể không làm gì được chứ?”
“Năm phần trăm cổ phần này để cho anh. Tuy rằng Công ty trách nhiệm hữu hạn bách hóa Thiên Tuyết chúng tôi không được xem như công ty lớn, nhưng lợi nhuận thu vào mỗi năm cũng rất khá. Mỗi năm, ít nhất năm phần trăm cổ phần này cũng được chia hoa hồng khoảng cỡ vài tỷ trở lên, coi như là tôi cảm ơn hai lần ơn cứu mạng Nam Nam của anh!”
“Nếu như anh không nhận thì tôi thật sự không yên tâm, luôn cảm thấy thiếu nợ anh, sau này cũng không dám gặp mặt anh nữa!”
“Chuyện này… Sau một hồi do dự, Diệp Thu cũng không cách nào từ chối nữa.
Dù sao Triệu Mỹ Tuyết cũng đã nói đến nước này rồi, có câu không thể từ chối sự nhiệt tình.
Không còn cách nào khác. Anh chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, nhận lấy năm phần trăm cổ phần.
Cùng lắm thì khi về lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-o-re/608719/chuong-276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.