Chương trước
Chương sau
Sau khi rời khỏi triển lãm nghệ thuật.
Đã tới gần giữa trưa, có thể nói hôm nay tâm trạng của Lâm Thanh Nhã cực kỳ tốt.
Cô không chỉ gặp được thần tượng từ nhỏ đến lớn của mình.
Còn nói chuyện với thần tượng của mình, tham khảo những chuyện nghi ngờ trong lòng.
Đây đối với một fan cứng của Murphy Los mà nói, không thể nghi ngờ là chuyện hạnh phúc nhất! Tin tưởng bất kỳ ai có thần tượng đều có thể cảm nhận được tâm trạng kích động hiện tại của Lâm Thanh Nhã.
Đương nhiên rồi, chỉ sợ là Diệp Thu không thể cảm nhận được cảm giác này.
Bởi vì anh không có thần tượng.
Trái lại nên tính anh là thần tượng của rất nhiều người trên toàn thế giới.
Đây cũng là chuyện không có cách nào khác.
Khi một người mạnh tới cực điểm sẽ phát hiện, ở bất kỳ lĩnh vực gì đều không có ai có thể vượt qua mình.


Bởi vì bản thân anh đã trở thành đỉnh cao của mọi lĩnh vực mà khó ai có thể vượt qua.
Cho nên anh đã không còn có bất kỳ đối thủ nào, cũng sẽ không có thần tượng.
Mà bây giờ Diệp Thu lại gặp phải tình huống "Xấu hổ" thế này.
Ngay cả hạng người vô danh trong thế giới ngầm.
Dựa vào nắm đấm của mình, anh cứng rắn ngồi lên vị trí vua của thế giới ngầm! Sau khi ngồi lên vị trí đó, anh phải không ngừng khiêu chiến bản thân mình.
Thế nhưng mỗi khi anh lựa chọn một ngành nghề, không được bao lâu, anh sẽ trở thành người mạnh nhất của ngành đó.
Ví dụ như nấu ăn, anh chỉ dùng ba tháng là đã trở thành đầu bếp hàng đầu thế giới.
Lại ví dụ như vẽ tranh, chưa tới nửa năm, ngay cả đại sư Murphy Los của hội họa Thế Giới cũng nhất định phải giành giật muốn bái anh làm thầy.
Lại tiếp sau đó, y học, âm nhạc, võ thuật, máy tính, tài chính các loại.
Những loại ngành nghề này, một khi tới tay Diệp Thu, rất nhanh đã có thể đạt đến đỉnh cao, không ai có thể vượt qua.
Diệp Thu cũng không biết có phải là thiên phú của mình thật sự là quá tốt, đơn giản không có một chút tính khiêu chiến nào cả.
Có một câu nói có thể hình dung tình cảnh hiện tại của anh.
Vô địch là cô đơn cỡ nào!
Sau khi về đến nhà.
Diệp Thu ngồi ở trên ghế sa lon, suy tư đợi chút nữa nên giải thích ra sao với Lâm Thanh Nhã.
Bởi vì dựa theo lệ cũ.
Chờ sau khi Lâm Thanh Nhã trở về chắc chắn hỏi thăm anh một vài vấn đề.
Với tình thế hiện nay, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nhất định Lâm Thanh Nhã sẽ hỏi quan hệ giữa anh và Murphy Los.
Mà nhất định anh phải trả lời cho được! Bằng không, một khi lộ ra một chút xíu sơ hở.
Lấy trình độ thông minh của Lâm Thanh Nhã, rất nhanh sẽ có thể phát giác ra gì đó.
Cho nên, Diệp Thu nhất định phải đợi đến trước khi cô mở miệng, nghĩ đến phương án đối đáp.
Đây cũng là nguyên nhân Diệp Thu không lật xe bí quá hoá liều nhiều lần như vậy ngay trước mặt Lâm Thanh Nhã.
Bởi vì anh luôn có thể phòng ngừa chu đáo, sớm chuẩn bị sẵn sàng.
Quả nhiên sau khi Lâm Thanh Nhã trở về nhà vào phòng hay quần áo khác bước xuống.
Thấy Diệp Thu đang ngồi ở trên ghế sa lon.
Lâm Thanh Nhã trực tiếp đi lên trước nhìn Diệp Thu, lạnh như băng hỏi: "Anh có gì muốn nhắn nhủ với tôi không?"
"Nhắn nhủ ư? Không có!" Diệp Thu lắc đầu, cố ý giả bộ hồ đồ nói.
"Không có thật sao?"
Lâm Thanh Nhã híp hai mắt, lập tức ngồi xuống ghế sa lon đối diện Diệp Thu.
Mà bây giờ cô đang mặc bộ đồ công sở hiệu OL.
Thân trên là một bộ âu phục nhỏ màu trắng, bên dưới là một chiếc váy ôm mông, cộng với vớ cao màu đen.
Cô ngồi xuống đối diện ở Diệp Thu.
Hai cặp đùi đẹp thon dài thẳng tắp mang vớ đen bắt chéo vào nhau, tạo thành một phong cảnh mê người, làm cho không ai mà không có suy nghĩ sâu xa.
Cho dù là Diệp Thu, anh cũng không tự chủ được muốn nhìn nhiều thêm một chút.
Không có cách nào.
Thật sự là sức hấp dẫn của người phụ nữ này quá lớn, làm anh vốn không có cách ngăn cản.
"Nhìn đủ chưa?" Tất nhiên Lâm Thanh Nhã chú ý tới ánh mắt Diệp Thu đang cong lên, lạnh lùng hỏi.
"Chưa, để tôi nhìn thêm chút nữa đi!" Hai mắt của Diệp Thu nhìn chằm chằm vào cặp đùi đẹp thẳng tắp của Lâm Thanh Nhã, con mắt cũng không nháy một cái.
Điều này khiến khuôn mặt nhỏ của Lâm Thanh Nhã hơi đỏ lên.
Có một phần nhỏ nguyên nhân là thẹn thùng, mà nhiều hơn là bị Diệp Thu chọc tức.
Cô chưa từng thấy người nào da mặt dày như Diệp Thu.
Ngay sau đó, Lâm Thanh Nhã cũng lười so đo nhiều như vậy với Diệp Thu, cô trực tiếp lạnh lùng nói: "Nếu anh không có lời nào muốn nhắn nhủ với tôi, vậy tôi có mấy vấn đề muốn hỏi anh!"
Nghe thấy câu này, trong lòng Diệp Thu hơi hồi hộp một chút.
Quả nhiên, chuyện gì tới rồi cũng sẽ tới.
Cũng may mình đã sớm chuẩn bị.
Hít sâu một hơi.
Diệp Thu ngẩng đầu nhìn Lâm Thanh Nhã, mỉm cười nói: "Vợ, em muốn hỏi gì?"
"Làm thế nào anh nhìn ra được trong bức tranh của đại sư Murphy Los còn có một bức tranh khác trong mắt nhân vật? Hình ảnh nhỏ như vậy, nếu như không trực tiếp dùng kính lúp, chỉ sợ chỉ có tác giả như Murphy Los mới có thể biết? Mà theo tôi được biết, trước đó anh cũng không hề dùng kính lúp quan sát bức tranh kia, làm sao anh có thể phát hiện ra được?" Lâm Thanh Nhã lạnh lùng hỏi.
Nghe vậy, Diệp Thu sửng sốt một chút, anh lập tức vừa cười vừa nói: "Thật ra ngay từ đầu tôi cũng chỉ đang phỏng đoán, bởi vì tôi chắc chắn bức tranh kia không đơn giản giống như Ngu Tử Diệp nói. Tóm lại bất kể nói thế nào, đó cũng là tác phẩm của đại sư Murphy Los, nếu nông cạn như thế thì làm sao đại sư Murphy Los có thể được xưng là đại sư hội họa cấp bậc thế giới đây? Cho nên tôi phỏng đoán, nhất định bức tranh này có ẩn ý khác!"
"Sau đó thì sao?" Lâm Thanh Nhã hứng thú hỏi.
"Sau đó tôi phải nghĩ cách tìm kiếm chứng cứ, nếu bức tranh này có ý gì khác, vậy khẳng định có những thứ khác được bày ra, mà căn cứ theo suy luận logic, suy nghĩ của phụ nữ thường giấu ở trong mắt. Chỉ sợ là không hợp lý, cho nên tôi dùng chức năng phóng đại của điện thoại để xem mắt của người phụ nữ, thật ra cũng là đang chứng thực phỏng đoán của mình, tôi thừa nhận tôi có chút đánh cược, nhưng kết quả là tôi đã đoán đúng!" Diệp Thu vừa cười vừa nói.
"Thật sự là như thế à?" Lâm Thanh Nhã nhíu mày lại, nửa tin nửa ngờ hỏi.
"Đương nhiên, không phải thì còn có thể là gì? Không thì em cảm thấy tôi là thầy của Murphy Los, bức tranh này là tôi dạy ông ấy vẽ à?" Diệp Thu nhún vai, nửa đùa nửa thật nói.
"Vậy chắc chắn là không thể nào rồi!" Bây giờ Lâm Thanh Nhã lắc đầu.
Mặc dù Diệp Thu thể hiện ra kỹ xảo phác hoạ không tầm thường, nhưng ở trong lòng của cô, Diệp Thu vẫn kém xa so với Murphy Los.
Cho nên Diệp Thu nói, dưới cái nhìn của cô, hoàn toàn là lời nói vô căn cứ, vốn không thể nào xảy ra.
"Vậy em còn có chuyện gì khác không?" Diệp Thu mỉm cười hỏi.

"Đương nhiên là có!"

Lâm Thanh Nhã nhẹ gật đầu, đột nhiên khuôn mặt trở nên nghiêm túc nhìn Diệp Thu lạnh lùng nói: "Trước tiên anh hãy nhìn thẳng vào mắt của tôi!"

Diệp Thu lập tức làm theo, đối mặt với đôi mắt đẹp của Lâm Thanh Nhã, khẽ cười nói: "Vợ à, cặp mắt của em thật là xinh đẹp!"

"Đừng có nói mấy lời lấy lòng đó nữa!"

Lâm Thanh Nhã tức giận trợn mắt nhìn Diệp Thu một cái, sau đó cô nhìn chằm chằm Diệp Thu, vô cùng nghiêm túc hỏi: "Nói cho tôi biết, cuối cùng thì giữa anh và đại sư Murphy Los có quan hệ như thế nào? Tại sao hai người lại quen thuộc như vậy?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.