Vừa dứt lời. Tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều sững sờ. Nếu như nói Lâm Thanh Nhã là vợ của Diệp Thu nên sẽ nghiêng về phía Diệp Thu hơn. Vậy thì phu nhân này lại không có chút quan hệ nào với Diệp Thu. Bà ấy hoàn toàn tuyệt đối không có lý do gì để ưu ái cho Diệp Thu cả. Nhưng bây giờ, bất kể là từ biểu cảm hay lời nói của bà ấy thể hiện ra. Đều có thể chứng minh rằng món canh này quả thực khá ngon! "Chị Cầm, món canh này thật sự ngon như vậy sao?" Lúc này có người không nhịn được nhìn về phía vị phu nhân đó dò hỏi. "Thực sự rất ngon! Nó làm tôi nhớ về mối tình đầu khó quên của mình, nhớ lại những ngọt ngào, đau đớn, cùng tất cả những chuyện cũ đã qua, bao nhiêu ngọt bùi cay đắng, kiểu dạng như thế. Món canh này dường như có một ma lực vô hình nào đó vậy!" Phu nhân được gọi là chị Cầm hai mắt rưng rưng, cười nói. Nói xong, bà ta không nhịn được lại uống thêm một hớp canh nữa, trên mặt hiện lên đầy sự hưởng thụ. Nhìn thấy thế, tất cả mọi người nhất thời đều không thể bình tĩnh được. "Không được, tôi cũng phải nếm thử một chút xem sao!" "Tôi ngược lại muốn xem đó là loại canh gì mà có thể khiến người ta nhớ lại quá khứ!"
"Tôi cũng không tin, chúng ta cùng nhau nếm thử một chút đi!" Nhất thời. Các quý cô và quý bà đều nhao nhao bước tới, cầm thìa lên nếm thử món canh do Diệp Thu nấu. Chỉ một lát sau. Nồi canh của Diệp Thu đã dần cạn thấy đáy. Mà tất cả những ai đã nếm thử qua, nếu không phải bật khóc thì cũng là vừa khóc vừa cười, trong miệng liên tục là những lời khen ngợi: "Trời đất ơi, ngon quá, món canh này thật sự quá ngon!" "Trời ạ, quả thực có thể làm cho người ta nhớ lại quá khứ, dường như tái hiện tất cả mọi chuyện đã qua trong cuộc đời này, hệt như một thước phim điện ảnh đang được chiếu trong đại não!" "Đúng vậy, giống như đang được trải nghiệm hàng trăm vị của cuộc đời này một lần nữa vậy!" ……Vào giờ khắc này. Cả căn bếp tràn ngập những lời ca ngợi dành cho món canh của Diệp Thu. Hoàn toàn trái ngược với sự so sánh lúc nãy. Nên biết rằng chỉ mới hai phút trước. Mọi người đều gạt bỏ coi thường món canh của Diệp Thu, cho rằng nó không bằng thức ăn dành cho lợn nữa, thậm chí bọn họ còn tuyên bố dù có chết đói cũng sẽ không bao giờ nếm thử. Còn bây giờ thì sao? Thật sự quá thơm ngon! Quả nhiên. Hương vị chân chính có thể muộn, nhưng sẽ không bao giờ vắng mặt! Không một ai có thể chạy thoát khỏi hương vị chân chính cả! Nghe những lời tán dương liên tục không ngừng vang lên. Sắc mặt Hàn Tần cũng khó coi đến cực điểm. Rõ ràng những người khen món canh của Diệp Thu đã nấu. Nhiều hơn so với món canh Bát Tiên Vượt Biển của anh ta! Điều này làm cho Hán Tần không thể nào chấp nhận được. Nếu đây không phải những tiểu thư và phu nhân nổi tiếng ủng hộ anh ta một cách chân thành. Chắc chắn anh ta sẽ cho rằng đây là những người do Diệp Thu mời tới! "Tôi vẫn không tin. Trên đời này làm sao có thể có món canh nào ngon hơn món Bát Tiên Vượt Biển của tôi?" Sắc mặt Hàn Tần trầm xuống, mặt đầy vẻ không cam tâm. Ngay sau đó anh ta trực tiếp sải bước về phía trước, cầm thìa lên nếm thử một ngụm canh của Diệp Thu. Chỉ vừa thử một chút. Cả người Hàn Tần đều sửng sốt. Ban đầu khi ngửi gần món canh này không hề có bất kỳ mùi thơm nào cả. Nhưng sau khi đưa vào miệng, nó lại bùng nổ với một hương thơm êm dịu tinh khiết đến nỗi khiến người ta chỉ muốn cắn đứt lưỡi. Hơn nữa trong nháy mắt. Trong đầu Hàn Tần bắt đầu lướt qua lần lượt từng hình ảnh mà anh ta đã trải qua từ khi còn nhỏ đến lúc lớn. Trong số đó, có vui, có buồn, có hạnh phúc và cũng có cả nỗi buồn. Nhất thời, trăm loại mùi vị trong cuộc đời này đều dâng lên trong lòng. Điều này làm cho khuôn mặt của Hàn Tần tràn đầy vẻ kinh ngạc! Vốn anh ta vô cùng không phục món canh của Diệp Thu. Bây giờ khi đã thực sự được nếm thử! Món canh của Diệp Thu thực sự có một loại ma lực kỳ lạ. Nếu như nói rằng Bát Tiên Vượt Biển mà anh ta làm mang một hương vị tươi đẹp. Giống như một bức tranh đầy màu sắc. Thoạt nhìn một cái, trông rất đẹp mắt. Nhưng nếu nhìn kỹ lâu hơn, bởi vì không có chút nội hàm nào, nhìn lâu sẽ dễ thấy chán về mặt thẩm mỹ. Còn món canh của Diệp Thu thì sao? Nó giống như một bức tranh trông rất bình thường. Nhưng nếu cân nhắc kỹ, sẽ thấy được rất nhiều điều tinh túy trong đó! Giống như trong hội họa vậy, có những cảnh vật trước mắt trông rất bình thường, ai cũng có thể vẽ được. Nhưng sau này, chỉ có những bậc thầy hàng đầu mới có thể hoàn thành được tác phẩm đó! Khoảng cách chênh lệch ngay lập tức được thể hiện ra ngoài! Không phải chỉ nhìn vào vẻ ngoài mà có thể hoàn thành được nó. Những tác phẩm có linh hồn chân chính, là thứ mà không phải ai cũng có thể làm. Mà món canh của Diệp Thu, thật sự có linh hồn! Đây mới chính là vẻ đẹp tuyệt diệu chân thật của nó! “Đầu bếp Hàn, anh cảm thấy món canh của tôi thế nào? Cuộc so tài này cũng nên có kết quả rồi chứ nhỉ?" Diệp Thu nhìn vẻ mặt đầy khiếp sợ của Hàn Tần, khóe miệng mang theo một nụ cười bông đùa, hỏi. "Hừ! Anh cũng đừng đắc ý quá sớm, mọi người còn chưa bỏ phiếu đâu!" Hàn Tần hừ lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói. Mặc dù trong lòng anh ta biết món canh của mình chắc chắn đã thua rồi. Tuy nhiên, anh ta cho rằng hầu hết các quý cô và quý bà nổi tiếng có mặt ở đây phần lớn đều là những người ủng hộ của anh ta. Cuối cùng thì chắc cũng sẽ ủng hộ cho mình mà thôi! Cho nên dù cho món canh của Diệp Thu thực sự ngon hơn của anh ta thì sao chứ. Một khi tất cả mọi người đều bỏ phiếu cho mình, người thua cũng sẽ là Diệp Thu! Nghĩ đến đây. Trong lòng Hàn Tần cười nhạt đắc ý, trực tiếp nhìn thẳng về các vị tiểu thư và phu nhân, hỏi: "Thưa mọi người, mọi người thấy món canh của ai ngon hơn?" Lời này vừa nói ra. Những người phụ nữ nhất thời đều trố mắt nhìn nhau, tôi nhìn cô, cô nhìn tôi một chút. Ước chừng do dự trong khoảng một phút hoặc lâu hơn. Một phu nhân trong đó dẫn đầu chỉ vào món canh của Diệp Thu, nói: "Lần này, tôi nghĩ món canh của Diệp Thu ngon hơn!" Vừa dứt lời. Sắc mặt Hàn Tần lập tức trở nên u ám. Mà ngay lúc này. Những vị tiểu thư và phu nhân nổi tiếng còn lại cũng rối rít nói theo: "Tôi cũng cảm thấy món canh của Diệp Thu rất ngon!" "Đúng vậy, mặc dù món canh của Đầu bếp Hàn cũng cực kỳ ngon, nhưng tôi vẫn có cảm giác nó kém hơn món canh của Diệp Thu một chút!" "Lần này tôi ủng hộ Diệp Thu, xứng đáng dành được lời khen, ngon tuyệt!" ...Trong nháy mắt. Hầu như tất cả mọi người đều chọn món canh của Diệp Thu. Điều này làm cho sắc mặt của Hàn Tần trở nên vô cùng khó coi. Anh ta không ngờ đến kết quả lại như vậy. Rõ ràng anh ta đã đánh giá thấp sức ảnh hưởng về món canh của Diệp Thu trong mắt những người này! Mặc dù những quý cô và quý bà ở đây đều là những người hâm mộ thật sự của Hàn Tần. Nhưng bọn họ đều là khách hàng đến đây vì những món ăn. Ban đầu ủng hộ Hàn Tần cũng là vì thức ăn ngon mà tới. Bây giờ món canh của Diệp Thu thậm chí còn ngon hơn. Các cô ấy đương nhiên sẽ ủng hộ món ăn mà họ thích. Đó chính là món canh của Diệp Thu! "Đầu bếp Hàn, bây giờ anh còn có lời gì muốn nói không?" Diệp Thu nhìn về phía Hàn Tần, khóe miệng cong lên một nụ cười đùa cợt, thản nhiên nói. Sắc mặt Hàn Tần trầm xuống, rất muốn trở mặt không giữ lời hứa. Tuy nhiên, trước mặt rất nhiều quý cô và quý bà nổi tiếng này, anh ta lại không thể làm như vậy. Nếu không, một khi mất đi uy tín của mình.
Vậy thì anh ta sau này đừng bao giờ nghĩ đến việc lăn lộn trong giới thượng lưu của Giang Châu này.
Dù sao trong xã hội thượng lưu, điều quan trọng nhất chính là uy tín!
Nghĩ đến đây.
Hàn Tần nghiến răng nghiến lợi, gương mặt chỉ có thể vô cùng không cam lòng nói: "Hôm nay tôi đã quá bất cẩn, tôi thừa nhận, nhưng trước đó, anh có thể nói cho tôi biết món canh của anh tên gì không?"
Khóe miệng Diệp Thu hơi cong lên, nhàn nhạt nói: "Món canh Trăm Vị Trên Đời!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]