Ngay cả Lâm Thanh Nhã khi nhìn thấy điều này, cũng đôi mày thanh tú của mình lại, cảm thấy có chút gì đó không ổn.
Cô sợ Diệp Thu sẽ bị tổn thương lòng tự trọng, liền quay đầu lại nhìn Diệp Thu, cố gắng giải thích: "Diệp Thu, đừng quá để ý. Đầu bếp Hàn có thể do quá bận nên mới không chú ý gửi lời chào đến anh!"
"Không sao đâu!"
Diệp Thu xua tay, mỉm cười nói.
Nếu là người bình thường, nếu bị xem thường như vậy.
Chỉ sợ đã sớm nổi giận.
Tuy nhiên, Diệp Thu chưa bao giờ để điều đó trong lòng, khuôn mặt vẫn tỏ ra thờ ơ như thường.
Có câu nói thế này.
Mắt chó nhìn hạn hẹp.
Là người thì hà cớ gì phải để ý đến suy nghĩ của chó chứ?
Cho nên đối với chuyện nhỏ nhặt này anh không cảm thấy khó chịu chút nào.
Thấy vậy.
Lâm Thanh Nhã cũng yên lòng, sau đó ngồi xuống vào bàn trống bên cạnh Diệp Thu.
“Này, các cô nghe nói chưa? Hôm nay, đầu bếp Han sẽ sử dụng các món ăn kinh điển nổi tiếng nhất của mình làm món chính trong bữa tiệc kích thích vị giác này đấy! "
“Có phải là món Những đóa sen đào lúc trăng non nồng nàn màu xanh biếc không? Wow, vậy hôm nay chúng ta thật sự có lộc ăn rồi đấy!"
"Quá may mắn rồi! Xem ra hôm nay chúng ta đến đây hoàn toàn không sai, nghe nói đầu bếp Hàn mỗi năm chỉ nấu món này một lần thôi đấy. Không nghĩ tới hôm nay chúng ta lại có thể thưởng thức được!"
...... Không bao lâu sau khi hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-o-re/608661/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.