Chương trước
Chương sau
Nghe những lời này.
Diệp Thu cũng có chút kinh ngạc.
Bởi vì trong quá khứ.
Hình ảnh Hàn Tiêu Tiêu trong tâm trí anh là một nữ cảnh sát hung bạo và tàn nhẫn.
Nhưng bây giờ, cô cảm ơn anh một cách vô cùng nghiêm túc.
Diệp Thu chưa bao giờ nghĩ đến.
Chuyện này làm cho anh ít nhiều có chút bất ngờ.
"Không sao đâu, đều là bạn bè mà. Nếu giúp được thì nhất định phải giúp chứ, sau này nếu có việc tương tự xảy ra, cứ gọi tôi lúc nào cũng được, đừng khách sáo!".
Diệp Thu vội xua tay, cười nói.
"Anh thật tốt bụng, xem ra lúc trước tôi hiểu lầm anh rồi!"
Hàn Tiêu Tiêu lau nước mắt trên khóe mi, cười nói.
"Cô hiểu lầm tôi chuyện gì vậy?".
Diệp Thu mặt đầy tò mò hỏi.
“Tôi nghĩ anh sống trong khu biệt thự cao cấp như Hãn Hải Lam Thành, hơn nữa cục trưởng của chúng tôi còn thường xuyên trò chuyện với anh, nên còn tưởng rằng anh là một tên công tử ngỗ ngược, coi trời bằng vung, giống loại con nhà giàu có gia cảnh đặc biệt ấy. Nhưng bây giờ xem ra có vẻ như anh hoàn toàn khác với tên nhà giàu mà tôi tưởng tượng ra!"


Hàn Tiêu Tiêu có chút ngượng ngùng nói.
Lau mồ hôi.
Nhất thời Diệp Thu không nói nên lời.
Bây giờ anh cuối cùng đã biết tại sao Hàn Tiêu Tiêu lại kiếm chuyện với anh ngay từ đầu.
Thì ra ấn tượng đầu tiên anh tạo ra cho cô ấy là một công tử giàu có cơ đấy, còn ỷ vào chỗ dựa sau lưng mình mà gây chuyện khắp nơi nữa chứ! Thật đúng là quá oan uổng mà.
May mắn thay, hiểu lầm bây giờ đã được giải quyết.
Từ nay về sau, cũng không đến nỗi bị Hàn Tiêu Tiêu mời đến đồn cảnh sát uống trà mỗi ngày nữa.
"Thực xin lỗi ha ha, hiện tại tôi đã biết là hiểu lầm anh rồi, thành thật xin lỗi. Anh hẳn sẽ không để bụng đấy chứ?".
Hàn Tiêu Tiêu mặt đầy áy náy nói.
“Thế xin lỗi là hết rồi à? Cô bắt tôi vào đồn nhiều lần như vậy, không phải nên bồi thường chút gì sao?"
Khóe miệng Diệp Thu cong lên một nụ cười đùa giỡn, xấu xa nói.
"Anh muốn bồi thường cái gì?".
Hàn Tiêu Tiêu cau mày nói.
“Ít nhất cũng phải cho tôi ăn bù cho bữa tối hôm nay chứ, đúng không? Tôi còn đang đói bụng đây này!"
Diệp Thu cười toe toét.
Nghe thấy vậy.
Hàn Tiêu Tiêu cũng sửng sốt, sau đó rất nhanh liền nở nụ cười, vội vàng nói: "Đúng đúng đúng, mời anh ăn cơm, suýt chút nữa đã quên việc chính rồi, chúng ta đi thôi!"
Trên đường đi.
Hàn Tiêu Tiêu nhớ đến tài bắn súng tuyệt đỉnh và khả năng đánh nhau vô cùng dũng mãnh của Diệp Thu, cô không khỏi cảm thấy tò mò, nhìn thẳng vào Diệp Thu hỏi: "Đúng rồi Diệp Thu, sao kỹ thuật bắn súng của anh lại tốt thế?"
"Trước đây tôi có đi lính!"
Diệp Thu nhẹ giọng nói.
Những gì anh nói, cũng xem như là lời thật lòng.
Dù sao thì lúc mới bắt đầu, anh quả thực đã trải qua một khoảng thời gian làm lính đánh thuê.
"Thảo nào, tôi đã nói sao mà kỹ thuật bắn súng của anh lại có thể dị thường đến thế chứ. Hóa ra anh cũng là một người có tâm sự."
Hàn Tiểu Thất như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, sau đó nhìn Diệp Thu với vẻ mặt mong đợi nói: "Nếu có thời gian, nhất định phải kể cho tôi nghe một chút chuyện khi anh còn làm quân nhân đã xảy ra những gì nhé!"
"Sao cô lại có hứng thú với những chuyện này?"
Diệp Thu khó hiểu hỏi.
"Thực ra, ước mơ của tôi khi còn nhỏ là trở thành một người lính, nhưng bố tôi luôn không đồng ý. Không còn cách nào khác. Tôi đã vào học viện cảnh sát và trở thành cảnh sát!".
Hàn Tiêu Tiêu cười khổ, bất đắc dĩ nói.
Nghe thấy thế.
Diệp Thu cười lắc đầu một cái.
Những cô gái khác phần lớn đều muốn trở thành một ngôi sao, hay là một người dẫn chương trình hào nhoáng nào đó.
Thế mà Hàn Tiêu Tiêu lại có suy nghĩ muốn làm lính từ khi còn nhỏ.
Thật đúng là quá khác biệt!
...Cùng Hàn Tiêu Tiêu ăn cơm tối xong, khi trở về nhà ước chừng đã hơn mười giờ tối.
Diệp Thu bước vào biệt thự, phát hiện Lâm Thanh Nhã vẫn chưa về.
Vì vậy, anh vội vàng lao vào phòng tắm, cầm cây lau nhà lên, định lau một lượt quanh biệt thự trước khi Lâm Thanh Nhã trở về.
Dù sao thì chiều nay anh xin nghỉ phép mà giờ còn trở về muộn như vậy, chỉ sợ sẽ khiến Lâm Thanh Nhã không hài lòng.
Nếu ngay cả việc vệ sinh nhà cửa còn không làm được thì chắc chắn Lâm Thanh Nhã sẽ càng tức giận hơn.
Tuy nhiên
Diệp Thu cầm cây lau nhà, vừa lau xong phòng khách lầu một, chuẩn bị lên lầu hai.
Thì ngay tại lúc này.
Đột nhiên có tiếng xe ô tô từ bên ngoài biệt thự truyền đến.
Còn nghĩ rằng đó là Lâm Thanh Nhã trở về.
Diệp Thu vội cầm cây lau nhà lao ra khỏi biệt thự, đang định chào hỏi.
Nhưng cảnh tiếp theo khiến Diệp Thu hết sức choáng váng.
Chỉ thấy trong sân đậu một chiếc BMW X7 màu xanh da trời vô cùng xa lạ.
Lâm Thanh Nhã đang đứng trước xe.
Còn bên cạnh là một người đàn ông vô cùng lạ mặt.
Khuôn mặt của người đàn ông trông khá điển trai, mặc một bộ vest màu xanh sang trọng, khi cười lên có vẻ rất thân thiện, là một người trông vô cùng ấm áp.
Một người đàn ông như vậy, bất luận ở nơi nào, chắc chắn đều được các cô gái vô cùng hoan nghênh.
Mà ngay lúc này.
Lâm Thanh Nhã cùng người đàn ông đẹp trai đang đứng trước xe, trò chuyện với nhau.
Thấy cảnh này.
Sự ghen tị trong lòng Diệp Thu lập tức nổi lên, cầm cây lau nhà bước nhanh lên phía trước, mỉm cười nói: "Thanh Nhã, em đã về rồi!".
Lâm Thanh Nhã và người đàn ông đang nói chuyện đều sửng sốt một chút, cùng nhìn về phía Diệp Thu.
"Lâm tổng, anh đây là?"
Người đàn ông cau mày, nghi hoặc hỏi.
Lâm Thanh Nhã chỉ vào Diệp Thu và giới thiệu: "Đây là chồng tôi, Diệp Thu!"
Sau khi nói xong, Lâm Thanh Nhã quay sang nhìn Diệp Thu và nói: "Diệp Thu, đây là bếp trưởng Hàn Tần. Đừng nhìn anh ấy còn trẻ mà xem nhẹ, hiện tại đã là đầu bếp ba sao của Michelin rồi đấy, tài nấu ăn của anh ấy tương đối lợi hại!
"Ồ"
Diệp Thu trầm ngâm gật đầu một cái, sau đó nhìn về phía Hàn Tần, khá lịch sự chào hỏi: "Chào anh!"
"Chào anh!"
Hàn Tần khẽ mỉm cười, sau đó nhìn Diệp Thu, dò hỏi: "Anh Diệp trông còn trẻ quá, khẳng định chắc hẳn là tuổi trẻ tài cao, không biết anh Diệp đang làm việc ở đâu?"
"Cũng không tài cao gì cả, tôi chỉ đang ở trong công ty của vợ lăn lộn kiếm cơm thôi!"
Diệp Thu xua tay, thản nhiên nói.
"Ồ?"
Hàn Tần sững sờ một chút, nhất thời ánh mắt nhìn Diệp Thu đột nhiên thay đổi.
Không còn vẻ lịch sự khách khí nữa, mà trở nên khinh thường vô cùng.
Anh ta vốn nghĩ rằng Diệp Thu cũng là chủ tịch hoặc giám đốc cấp cao của một công ty nào đó.
Nhưng bây giờ nghe ý tứ của Diệp Thu, chẳng phải đây là một tên nhãi ăn bám sao.
Nhất thời, trong phút chốc Hàn Tần đã khinh thường của Diệp Thu tới cực điểm.
Ngay sau đó, anh ta không thèm nói chuyện với Diệp Thu nữa, quay đầu sang nhìn Lâm Thanh Nhã.
Bởi vì anh ta cảm thấy, tốn thời gian nói chuyện với một tên phế vật ăn bám như Diệp Thu chỉ đơn giản là xúc phạm thân phận của anh ta.
"Lâm tổng, hôm nay đã muộn rồi nên tôi xin phép về trước. Ngày mai thứ bảy, tôi sẽ tổ chức một buổi tiệc kích thích vị giác chiêu đãi các khách quý ở nhà hàng của mình. Đến lúc đó, tôi sẽ mời rất nhiều quý bà quý cô ở Giang Châu đến tham gia. Mong cô có thể đến và tham gia cùng tôi, bởi vì mỗi món ăn trong bữa tiệc này đều được tôi cẩn thận tự mình nấu. Hy vọng tôi sẽ đủ may mắn để Lâm tổng đến nếm thử một chút!
Hàn Tần nhìn Lâm Thanh Nhã, gửi một lời mời hết sức lịch sự.

"Được rồi, nếu ngày mai không có chuyện gì, tôi nhất định sẽ tới!".

Lâm Thanh Nhã gật đầu, nhẹ giọng nói.

Ngay sau đó, cô và Diệp Thu cùng nhau đi về phía biệt thự.

Nhìn bóng lưng tuyệt đẹp mê người kia của Lâm Thanh Nhã.

Sâu trong mắt Hàn Tần lóe lên một loại khát vọng vô cùng mãnh liệt!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.