“Đại sư Thích Ngôn cố lên, ông là hy vọng cuối cùng của bọn tôi đấy!” 
“Nhất định phải cố lên, cứu lấy tôn nghiêm của võ thuật Hoa Hạ, coi nhưng tất cả đều nhờ vào ông!” 
“Đại sư Thích Ngôn, nhất định ông phải dạy dỗ cái tên khốn kia đấy!” 
Chỉ trong chốc lát, đám người kia lại nhao nhao cả lên. Hiển nhiên là sau hai lần bị đả kích, bọn họ đều gửi gắm hết hy vọng vào đại sư Thích Ngôn, tất cả đều dõi mắt nhìn theo. 
Đại sư Thích Ngôn không nhanh không chậm đi tới sàn đấu: “A di đà phật, thí chủ Mạc, trận quyết đấu của ông quan trọng hơn, người này cứ giao cho bần tăng giải quyết!” 
Đại sư Thích Ngôn nhìn Mạc Côn, vừa cười vừa nói. “Vậy làm phiền đại sư vậy!” Mạc Côn ôm quyền, dùng giọng cung kính nói. 
“A di đà phật!” Đại sư Thích Ngôn mỉm cười, lập tức quay đầu nhìn về phía Taro Yamamoto, thản nhiên nói: “Vị thí chủ này, để bần tăng mở mang xem võ Karate của các người nhé!” 
“Ha, xem ra giới võ thuật Hoa Hạ của các người đúng là chẳng ra sao, vậy mà lại phái một lão già trọc đầu, các người cho là tôi sẽ hiểu ý mà nương tay à?” 
“Yên tâm, tôi đây sẽ đánh ông tới hộc máu như thường!” Taro Yamamoto cười khinh một tiếng, không nói hai lời, quét ngang một cái thật mạnh về phía đại sư Thích Ngôn. 
“A di đà phật!” Đại sư Thích Ngôn đứng im ở đó không hề nhúc nhích, khóe môi nở một nụ cười hiền hòa. Khán giả thấy vậy, trái tim sắp vọt lên họng, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-o-re/608643/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.