Nhìn vào ba người đàn ông trước mặt khiến mọi người có chút nghi hoặc. Chẳng lẽ hôm nay ba người họ định đấu với Mạc Côn sao? Nhìn thấy cảnh này, Diệp Thu trên khán đài cũng nheo mắt lại, khóe miệng anh hiện lên một nụ cười, sau đó lại ngồi xuống ghế yên lặng quan sát. Trong ánh mắt nghi ngờ của tất cả mọi người, ba người đàn ông tiến đến trước mặt Mạc Côn. Mạc Côn nhìn ba người từ trên xuống dưới, sau đó quay đầu lại nhìn Trịnh Luân đang ngồi trên xe lăn và nghi hoặc nói: "Là bọn họ sao?" "Không, em không biết ba người bọn họ." Trịnh Luân lắc đầu. "Ồ." Mạc Côn híp mắt, sau đó quay đầu nhìn ba người và lạnh lùng hỏi: "Các anh là ai mà dám xông vào Quyền quán Thương Ưng của tôi, không những thế còn đả thương đệ tử của tôi, các anh có mục đích gì?” Nghe thấy vậy người đàn ông cầm đầu tiến lên phía trước hai bước, anh ta nở một nụ cười khinh thường và nhìn Mạc Côn ngạo mạn nói: "Tôi là Matsushima Kazuki, đệ tử của môn phái Karate Nhật Bản, đương kim đai đen karate lần thứ tư, còn hai người này là đàn em của tôi."
Nói xong, Matsushima Kazuki chỉ vào hai người đàn ông đang đi theo mình. Mạc Côn cau mày, vẻ mặt u ám hỏi: “Karate Nhật Bản ư, anh ở đây làm gì. Tôi nhớ rằng tôi đã mời tất cả các tuyển thủ của giới võ thuật Hoa Hạ, nhưng tôi chưa bao giờ mời các anh.” "Vậy thì cứ coi như chúng tôi không mời mà đến đi." Matsushima Kazuki cười lạnh, sau đó anh ta liếc nhìn các võ sư trên hàng ghế VIP, khinh thường nói: "Tôi từ lâu đã nghe nói võ thuật Hoa Hạ có lịch sử lâu đời và các cao thủ xuất hiện với số lượng lớn. Nhưng tôi thấy thì cũng chỉ là đám người chân yếu tay mềm không có lợi ích gì mà thôi. Trên chiến đấu thực tế thì các anh hoàn toàn không phải là đối thủ karate của đất nước chúng tôi. Tôi biết rằng hôm nay có rất nhiều võ sư Hoa Hạ tụ tập ở đây nên tôi đã đặc biệt đến để cho mọi người biết về sự lợi hại của karate đất nước chúng tôi.” Những người có mặt ở đây, không chỉ những võ sư ngồi ghế VIP, mà tất cả mọi người trong khán đài đều phẫn nộ. Bởi vì Matsushima Kazuki không chỉ làm nhục võ thuật Hoa Hạ mà còn làm nhục tất cả những người Hoa Hạ có mặt ở đây. "Chết tiệt, đúng là không coi võ thuật Hoa Hạ chúng ta ra cái gì cả.” “Anh ta thực sự không đặt võ thuật Hoa Hạ vào mắt.” "Đánh chết anh ta đi. Mẹ kiếp, tôi chịu không nổi nữa rồi." "Các vị võ sư phía trước, xin hãy ra tay cho anh ta một bài học đi.” Nhất thời tất cả những người có mặt ở đây đều tức giận, ai nấy đều trừng mắt nhìn ba người Matsushima Kazuki bằng ánh mắt căm giận. Nếu đôi mắt có thể giết người thì ba người Matsushima Kazuki đã bị giết chết từ lâu rồi. Tuy nhiên khi đối mặt với những đôi mắt giận dữ này, Matsushima Kazuki hoàn toàn coi như không thấy. Anh ta quay đầu nhìn về phía Mạc Côn, khinh thường hỏi: “Ông là cao thủ của trung tâm võ thuật này đúng không? Vậy thì bắt đầu từ ông đi.” "Anh thật sự muốn khiêu chiến tôi ư?" Mạc Côn híp mắt, vẻ mặt ảm đạm hỏi. "Có chuyện gì sao? Chẳng lẽ chủ nhân của Quyền quán Thương Ưng lại là một con rùa rụt cổ ư? Nếu ông thực sự sợ hãi thì chỉ cần quỳ xuống van xin tôi mà thôi, tôi sẽ rủ lòng thương xót mà buông tha cho ông.” Khóe miệng Matsushima Kazuki cười nhẹ và nói một cách ngạo mạn. "Đúng là làm càn." Sắc mặt Mạc Côn trầm xuống, ông ta nhìn thẳng vào Matsushima Kazuki và tức giận nói: "Anh đả thương đệ tử của tôi, bây giờ còn dám nói những lời xúc phạm võ thuật Hoa Hạ. Nếu hôm nay tôi để anh có thể đi ra ngoài thì đúng là võ thuật Hoa Hạ chúng tôi không ra gì rồi. Lời thách thức của anh, ông già này xin chấp nhận.” Mạc Côn nghiến răng, trực tiếp mở ra thế chiến đấu và quát: "Tới đi nào, để cho ông già này nhìn xem anh có tài cán gì, nếu hôm nay tôi không đánh bại được anh thì đúng là luyện võ bao lâu nay tốn công vô ích rồi.” "Mạc Côn, xem ra ông là một ông già khá tốt bụng, ở Hoa Hạ có một câu nói cổ là châu chấu đá xe, tôi thấy điều này rất thích hợp với ông đấy.” Matsushima Kazuki khinh thường nói. "Đừng nói nhảm nữa, mau đánh đi." Mạc Côn nghiến răng nghiến lợi nói. "Không, không, ông không xứng để cho tôi động tay.” Matsushima Kazuki chế nhạo lắc đầu, sau đó nhìn về phía người đàn ông bên trái và nói: "Taro Yamamoto, cho em tuỳ tiện xử lí lão già này, nhưng nhớ kĩ đừng nhẹ tay nhé.” "Hì hì, anh đừng lo lắng, em nhất định sẽ cho xương cốt ông ta gãy đoạn.” Taro Yamamoto gật đầu và nói với vẻ chế nhạo. Anh ta bước tới và đứng đối mặt với Mạc Côn. "Đổi người ư? Coi thường ông già này đúng không? Nếu vậy thì hôm nay tôi sẽ cho các anh biết võ thuật Hoa Hạ nó như thế nào.” Khuôn mặt của Mạc Côn sa sầm, ông ta nghiến răng và chuẩn bị đánh. "Anh Mạc, chờ một chút." Tuy nhiên, có một giọng nói già nua phát ra từ khu vực VIP. Mạc Côn nghe thấy thì cau mày và quay đầu lại nhìn. Người vừa nói là một ông già mặc bộ đồ Đường màu đỏ và người này tên là Triệu Hách. Ông ta là hậu duệ duy nhất của Đường Lang Quyền và rất nổi danh ở võ thuật Giang Châu. "Anh Triệu, anh có ý gì vậy?" Mạc Côn hỏi với vẻ mặt khó hiểu. "Anh Mạc, sau này anh còn phải chiến đấu với những người khác. Vẫn nên giữ thể lực thì hơn. Ba người này để cho tôi giải quyết.” Triệu Hách cười nói. Nghe thấy vậy thì Mạc Côn cau mày suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu đồng ý: "Anh Triệu nói cũng có lý, vậy thì làm phiền anh Triệu nhiều rồi.” "Bảo vệ tôn nghiêm võ thuật Hoa Hạ là nhiệm vụ của tất cả những người học võ thuật ở Hoa Hạ. Đó là điều nên làm mà thôi." Triệu Hách phất tay đứng dậy và đi đến võ đài. "Đại sư Triệu, ông nhất định phải nghiêm khắc dạy dỗ ba tên kia.” "Đại sư Triệu cố gắng lên, đánh cho bọn họ phải đi nhặt răng thì thôi.” "Đại sư Triệu, hãy cho ba tên kia biết võ thuật Hoa Hạ chúng ta lợi hại như thế nào.” Mọi người trong khán đài nhìn thấy Triệu Hách sắp ra tay thì đều rất phấn khích mà cổ vũ cho Triệu Hách. Nghe thấy những lời cổ vũ đó, nụ cười trên mặt Triệu Hách cũng tự tin hơn. Đây là một cơ hội tuyệt vời để quảng bá võ thuật Giang Châu, chỉ cần đánh bại ba tên kia thì võ thuật Giang Châu sẽ nổi danh khắp nơi. Sẽ có rất nhiều người tìm đến võ quán của ông ta học, lợi nhuận cứ như thế tăng lên không kể xiết. Đường Lang Quyền cũng có thể được biết đến một cách triệt để. Khi nghĩ đến những điều này Triệu Hách như thể mở cờ trong bụng. Vote 133 3245 Tất cả bình luận >> Hung Van đọc tiếp chương 199
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]