Sau khi rời khỏi hầm đỗ xe, Âu Dương Hạo tò mò nhìn Diệp Thu hỏi: “Đại ca, vừa nãy anh nói gì với tên đó thế? Anh chuẩn bị để ông ta giúp anh làm chuyện thì vậy?”
Dù sao thì lúc nãy giọng Diệp Thu cũng vô cùng nhỏ, chỉ có mình Tang Bưu nghe được. Cho dù anh ta đứng sát bên cạnh cũng không biết được rốt cuộc Diệp Thu đang nói gì với Tang Bưu.
“Dùng gậy ông đập lưng ông!” Khóe miệng Diệp Thu hơi cong lên, vẻ mặt đầy ẩn ý nói.
“Hả?” Âu Dương Hạo kinh ngạc một chút, sau đó bỗng nhiên hiểu ra, bấy giờ cười nói: “Đại ca ơi là đại ca, anh đúng là không phải một kẻ hiểm độc bình thường mà!”
…
Trời đã tối rồi.
Mà tất nhiên thời gian này đã qua giờ tan tầm.
Trong Tập đoàn Lâm Thị, trừ bỏ những công nhân đặc biệt cần tăng ca, hầu hết mọi người đều đã tan tầm về nhà. Cả toà nhà Lâm Thị đã gần như không còn ai, một mảnh tối đen, duy chỉ còn phòng làm việc của giám đốc bộ phận nhân sự là vẫn còn sáng đèn.
Trâu Thiệu Phong ngồi trước bàn làm việc của mình, tinh tế thưởng thức trà, chẳng có ý muốn rời đi chút nào.
Vào buổi chiều, ông ta gọi điện liên hệ với Tang Bưu của sàn quyền anh ngầm để hắn ta cho mấy anh em có chút bản lĩnh chặn đường Diệp Thu khi tan tầm, dạy dỗ Diệp Thu một trận thật hung ác, cho tới khi Diệp Thu đồng ý tới trước mặt mình dập đầu nhận lỗi mới thôi.
Thế nên bây giờ ông ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-o-re/608635/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.