Chương trước
Chương sau
Quả nhiên người sống một đời, có đôi khi kỹ năng diễn xuất lại vô cùng quan trọng.
Chuyện này gọi là cuộc đời như một bộ phim, toàn bộ quá trình đều phải nhờ vào kỹ năng diễn xuất!
Nghĩ tới đây, Diệp Thu cũng chỉ lắc đầu cười một tiếng.
Ngay sau đó, anh không khỏi nghĩ tới ông già Trâu Thiệu Phong kia.
Mặc dù hôm nay Trâu Thiệu Phong đã chịu thiệt lớn ở trong tay của anh, ông ta lại còn suýt chút mất luôn chức vụ của mình.
Nhưng ngày nào chưa trừ diệt ông già này, nói chung vẫn sẽ gặp phiền phức.
Huống chi ông ta vẫn luôn chống lại Lâm Thanh Nhã, ông ta còn tạo ra rất nhiều phiền phức cho việc quản lý công ty của Lâm Thanh Nhã.
Có thể nói ông ta là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của Lâm Thanh Nhã, làm Lâm Thanh Nhã cực kỳ không thoải mái! Xem ra đã đến lúc nghĩ cách đá ông già này ra khỏi Tập đoàn Lâm Thị rồi!
Nhưng chuyện này phải tay từ bên trong bộ phận nhân sự mới được.
Thế này mới có thể nhổ tận gốc một đám vây cánh của Trâu Thiệu Phong.


Nghĩ tới đây, trong lòng Diệp Thu đã dần dần tạo thành một kế hoạch... Mặc dù Tập đoàn Lâm Thị rất lớn, nhân viên cũng đông đảo.
Nhưng ở thời đại tin tức Internet phát triển như hiện nay.
Bất cứ tin tức gì, không đến một ngày là toàn bộ công ty đều có thể biết được.
Cũng ví dụ như hôm nay Trâu Thiệu Phong bị xấu mặt ở cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc.
Không đến một buổi chiều, toàn bộ mọi người trong công ty đều biết rồi.
Đó là hình ảnh Trâu Thiệu Phong nằm chật vật trên mặt đất, cái mũi quay ra ngoài trào máu.
Group làm việc, hòm thư công ty, khắp nơi đều có.
Chỉ riêng bản thân Trâu Thiệu Phong đã nhận được không dưới ba lần.
Điều này khiến Trâu Thiệu Phong tức giận điên lên!
Tại văn phòng giám đốc của Bộ phận nhân sự.
Trâu Thiệu Phong hung hăng ném một văn kiện trong tay xuống đất, ông ta cắn răng, mặt mũi đầy phẫn nộ quát: "Diệp Thu, tôi với cậu không đội trời chung!"
Mặc dù những hình này đều là nhân viên công ty gửi vào group.
Nhưng ông ta thấy, nếu không phải do Diệp Thu thì ông ta cũng sẽ không chật vật như thế, cũng sẽ không ầm ĩ ra vụ bê bối lớn như thế này.
Cho nên ông dồn tất cả những thù hận này lại lên đầu Diệp Thu!
Hít sâu một hơi, Trâu Thiệu Phong lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện thoại cho Lâm Vĩ.
Nhưng Lâm Vĩ lại gọi điện thoại đến trước ông ta một bước.
Trâu Thiệu Phong không dám do dự, ông ta vội vàng nhận điện thoại kính cẩn nói: "Cậu Lâm!"
"Trâu Thiệu Phong, cuối cùng thì tình huống hiện tại bên ông thế nào? Ông biết mình đại diện cho ai ở công ty không? Là tôi đó! Bây giờ xảy ra vụ bê bối lớn như vậy, thật sự là làm mất sạch mặt mũi của tôi rồi!" Giọng nói tức giận của Lâm Vĩ truyền ra từ trong điện thoại di động.
Hiển nhiên, cậu ta cũng nhìn thấy hình ảnh chật vật của Trâu Thiệu Phong.
"Cậu Lâm, xin cậu hãy bớt giận, đây đều là chuyện ngoài ý muốn, muốn trách thì phải trách tên vô dụng Diệp Thu kia. Nếu không phải do lời nói của cậu ta thì tôi cũng sẽ không rơi vào kết quả như vậy!" Trâu Thiệu Phong vội vàng giải thích nói.
"Diệp Thu ư? Chuyện này có liên quan gì đến anh ta à?" Lâm Vĩ sửng sốt một chút, nghi ngờ nói.
Trâu Thiệu Phong đành phải kể đầu đuôi mọi chuyện đánh cược giữa mình và Diệp Thu cho Lâm Vĩ nghe.
Sau khi nghe xong, Lâm Vĩ rơi vào yên lặng một hồi lâu, cậu ta lập tức có chút không dám tin hỏi: "Ý ông nói vậy mà tên vô dụng Diệp Thu kia lại có thể lôi kéo được khách hàng lớn như Công ty TNHH đồ trang điểm Elaine sao? Sao chuyện này có thể xảy ra được?"
"Ngay từ đầu tôi cũng không tin, nhưng sự thật chính là như thế!" Trâu Thiệu Phong cười khổ nói.
"Thật sự là kỳ lạ, chẳng lẽ tên vô dụng kia lại gặp may mắn thế à?" Lâm Vĩ nhíu mày.
"Cậu Lâm, chẳng lẽ cậu không cảm thấy chuyện xảy ra gần đây đều rất kỳ lạ hay sao? Đầu tiên là cuộc họp hội đồng quản trị, đột nhiên Tập đoàn Scott trở mặt ủng hộ Lâm Thanh Nhã, bây giờ lại là Công ty TNHH đồ trang điểm Elaine. Tất cả những chuyện này giống như đều có liên quan đến Diệp Thu. Cậu nói xem, chuyện này có phải là do bối cảnh nào đó của Diệp Thu ảnh hưởng hay không?" Trâu Thiệu Phong suy nghĩ một chút, sau đó ông ta nói ra nghi ngờ trong lòng mình.
"Anh ta có bối cảnh quần què ấy! Tôi đã cho người ta điều tra tên vô dụng kia từ lâu, trước khi anh ta đến ở rể nhà họ Lâm, anh ta chính là một kẻ nghèo rớt mông tơi, là một kẻ hai lúa ở dưới quê mới lên. Bối cảnh quần què gì cũng đều không có, nếu anh ta rời khỏi nhà họ Lâm thì anh ta sẽ là kẻ vô tích sự!" Lâm Vĩ rất khinh thường nói.
"Vậy chuyện kỳ lạ xảy ra liên tiến gần đây, là xảy ra chuyện gì vậy?" Trâu Thiệu Phong không hiểu hỏi.
"Có thể chính là vận may của anh ta tương đối tốt, ông cũng đừng suy nghĩ nhiều như vậy nữa. Chỉ cần ông nhớ kỹ một điều, Diệp Thu là một tên vô dụng thích ăn cơm chùa, không có nhà họ Lâm, anh ta chẳng phải là cái thá gì!" Lâm Vĩ lạnh lùng nói.
"Tôi hiểu rồi!" Trâu Thiệu Phong vội vàng nhẹ gật đầu.
"Chuyện này, ông định xử lý như thế nào?" Lâm Vĩ hỏi.
"Tôi muốn báo thù! Tôi muốn trả thù Diệp Thu, tôi muốn cậu ta quỳ gối dập đầu xin lỗi ở trước mặt của tôi!" Trâu Thiệu Phong cắn răng nói.
"Rất tốt, vậy ông cứ làm đi, tôi ủng hộ ông!" Lâm Vĩ đồng ý nói.
"Thế nhưng mà... bất kể nói thế nào thì cậu ta cũng là con rể của nhà họ Lâm, nếu như tôi ra tay với anh ta, có phải nhà họ Lâm sẽ có ý kiến gì đó với tôi hay không?" Trâu Thiệu Phong có chút lo lắng hỏi.
"Yên tâm, bên nhà họ Lâm đã có tôi giúp ông, tôi tin tưởng không ai trong nhà họ Lâm sẽ nói gì hết. Huống chi Diệp Thu vốn cũng không được hoan nghênh ở nhà họ Lâm, ông hiểu rồi chứ?" Lâm Vĩ cười lạnh nói.
"Đã hiểu, tôi đã biết nên làm như thế nào!" Trâu Thiệu Phong gật đầu cười lạnh.
"Ừ, cứ mạnh dạn đi làm đi, dù có xảy ra chuyện gì thì cũng có tôi giúp ông chùi đít!" Lâm Vĩ khích lệ nói.
"Được!" Trâu Thiệu Phong nhẹ gật đầu.
Sau khi hai người kết thúc cuộc trò chuyện.
Trâu Thiệu Phong lật tìm nhật ký ghi chú của mình hồi lâu, cuối cùng ông ta tìm thấy một ghi chú tên là Tang Bưu, nên ông ta đã gọi tới.
Rất nhanh điện thoại đã được kết nối.
Trâu Thiệu Phong vội vàng khách sáo nói: "Alo, là anh Bưu sao? Tôi muốn mời anh giúp tôi xử lý một người!"
Đảo mắt đã đến buổi chiều tan tầm.
Sau khi Diệp Thu chào tạm biệt Hà Tình Tình, anh một thân một mình rời khỏi công ty, chuẩn bị chờ xe buýt ở trạm xe trước cửa công ty để về nhà.
Nhưng mà vừa qua khỏi không đầy một lát.
Có một người đàn ông cơ thể vạm vỡ, mặc áo ba lỗ màu đen đi tới bên cạnh Diệp Thu, gã ta đưa tay vỗ vai Diệp Thu, giọng điệu lạnh lùng hỏi: "Cậu chính là Diệp Thu sao?"
Nghe vậy, Diệp Thu cũng nhíu mày nghi ngờ nói: "Anh là ai?"
"Đi với tôi một chuyến đi, tôi có một người bạn muốn nói chuyện với cậu!" Người đàn ông lạnh giọng nói.
"Ở đâu?" Diệp Thu nghi ngờ nói.
Người đàn ông dùng ngón tay chỉ bãi đậu xe dưới tầng hầm của tòa nhà Lâm Thị.
"Vậy thì đi thôi!" Diệp Thu thản nhiên nói.
Người đàn ông thấy Diệp Thu phối hợp như thế cũng rất sững sờ, gã ta lập tức nhếch miệng lên một nụ cười khinh thường.
Gã ta thấy, đây chỉ là biểu hiện của việc Diệp Thu khi đã quá sợ hãi.

Thế là gã ta cũng không xem Diệp Thu ra gì, gã ta trực tiếp dẫn theo Diệp Thu đi đến bãi đậu xe dưới tầng hầm của tòa nhà Lâm Thị.

Bãi đậu xe dưới tầng hầm của tòa nhà Lâm Thị, tổng cộng có ba tầng, chỗ đậu xe vô cùng đầy đủ.

Cho nên điều này cũng dẫn đến dưới tình huống bình thường, tầng một và tầng hai được đỗ xe nhiều nhất.

So sánh ra thì tầng ba dưới mặt đất lại quạnh quẽ hơn không ít, bình thường vốn không có người nào lui tới.

Mà người đàn ông lại dẫn theo Diệp Thu đi đến tầng ba...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.