“Mạc Côn ư?”
Diệp Thu hơi sửng sốt, nghi ngờ nói: “Có phải chính là truyền nhân thứ chín mươi tám của quyền pháp ruồi bọ gì không?”
“Quyền pháp ruồi bọ gì chứ? Rõ ràng là quyền pháp Thương Ưng!”
Nam thanh niên tức giận lườm Diệp Thu một cái, lập tức cười lạnh hỏi: “Thế nào, có phải anh đã nghe nói về ông ta rồi đúng không? Biết sợ rồi sao? Biết chính mình gặp chuyện lớn thế nào rồi chứ?”
“Ừ ừ, biết rồi!”
Diệp Thu cố nén cười gật đầu, lập tức nhìn nam thanh niên hỏi: “Đang yên đang lành vì sao cái tên Mạc Côn lại hẹn tôi quyết đấu?”
“Còn không phải do anh không biết sống chết, tổn thương sư đệ Trịnh Luân của người ta sao? Thằng nhãi anh cũng to gan thật, trêu chọc ai không trêu, cố tình đi trêu Quyền quán Thương Ưng. Lần này anh thật sự hoàn toàn tiêu đời rồi!”
Nam thanh niên cười khinh bỉ nói.
Ánh mắt cậu ta nhìn Diệp Thu giống như nhìn một người chết.
“Được rồi, xem như tôi đã đưa thư khiêu chiến. Ba giờ chiều ngày kia, nhớ có mặt đúng giờ. Dù thế nào đi nữa cũng không được nghĩ cách chạy trốn, nếu không, hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng!”
Nói xong, nam thanh niên không để ý Diệp Thu mà trực tiếp xoay người rời đi.
Dù sao cậu ta chính là người truyền thư, bây giờ thư đã đưa, nhiệm vụ của cậu ta cũng hoàn thành, không cần thiết phải nhiều lời.
Nhìn bóng dáng nam thanh niên rời đi, hai mắt Diệp Thu nheo lại.
Xem ra, cái tên Mạc Côn này cũng không biết mình tên là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-o-re/608617/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.