Chương trước
Chương sau
“Mạc Côn ư?”
Diệp Thu hơi sửng sốt, nghi ngờ nói: “Có phải chính là truyền nhân thứ chín mươi tám của quyền pháp ruồi bọ gì không?”
“Quyền pháp ruồi bọ gì chứ? Rõ ràng là quyền pháp Thương Ưng!”
Nam thanh niên tức giận lườm Diệp Thu một cái, lập tức cười lạnh hỏi: “Thế nào, có phải anh đã nghe nói về ông ta rồi đúng không? Biết sợ rồi sao? Biết chính mình gặp chuyện lớn thế nào rồi chứ?”
“Ừ ừ, biết rồi!”
Diệp Thu cố nén cười gật đầu, lập tức nhìn nam thanh niên hỏi: “Đang yên đang lành vì sao cái tên Mạc Côn lại hẹn tôi quyết đấu?”
“Còn không phải do anh không biết sống chết, tổn thương sư đệ Trịnh Luân của người ta sao? Thằng nhãi anh cũng to gan thật, trêu chọc ai không trêu, cố tình đi trêu Quyền quán Thương Ưng. Lần này anh thật sự hoàn toàn tiêu đời rồi!”
Nam thanh niên cười khinh bỉ nói.
Ánh mắt cậu ta nhìn Diệp Thu giống như nhìn một người chết.
“Được rồi, xem như tôi đã đưa thư khiêu chiến. Ba giờ chiều ngày kia, nhớ có mặt đúng giờ. Dù thế nào đi nữa cũng không được nghĩ cách chạy trốn, nếu không, hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng!”
Nói xong, nam thanh niên không để ý Diệp Thu mà trực tiếp xoay người rời đi.
Dù sao cậu ta chính là người truyền thư, bây giờ thư đã đưa, nhiệm vụ của cậu ta cũng hoàn thành, không cần thiết phải nhiều lời.
Nhìn bóng dáng nam thanh niên rời đi, hai mắt Diệp Thu nheo lại.


Xem ra, cái tên Mạc Côn này cũng không biết mình tên là Diệp Thu.
Nếu cho ông ta biết, thật ra người mà đêm đó dùng một chiêu đánh bại ông ta và người đả thương sư đệ Trịnh Luân của ông ta chính là cùng một người.
Chắc chắn nói gì thì ông ta cũng sẽ không đưa thư khiêu chiến cho mình! Nghĩ đến đây, Diệp Thu lắc đầu cười, lập tức cũng lười suy nghĩ nhiều như vậy.
Cùng lắm thì ngày kia tới đó một chuyến.
Đến khi hoàn toàn chỉnh đốn hai sư huynh đệ bọn họ xong, sau này cũng sẽ không bận việc như vậy.
Đúng lúc này, Xe buýt số mười một mà Diệp Thu muốn ngồi vừa vào trạm.
Anh vội vàng đi tới.
Nếu không chạy nhanh thì sẽ đi làm muộn mất.
Tuy muộn vài lần cũng không tính là gì, huống hồ còn có Lý Soái giúp anh.
Nhưng nếu để Lâm Thanh Nhã biết, cuối cùng vẫn bị ảnh hưởng không tốt lắm.
Chẳng qua may mắn là trên đường không kẹt xe.
Xe buýt chạy rất thuận đường.
Sau khi vừa dừng lại.
Mắt thấy chặng đường chỉ còn cách tòa nhà Lâm Thị hai trạm nữa.
Diệp Thu thấy vậy cũng thở phào một hơi.
Tóm lại lần này sẽ không đến muộn!
“Con của tôi!”
Nhưng ngay khi xe buýt chuẩn bị đóng cửa bắt đầu chuyển bánh, một tiếng thét chói tai của phụ nữ vang lên trong xe.
Nghe vậy, Diệp Thu nhíu mày, quay đầu nhìn vào trong xe.
Chỉ thấy một nam thanh niên thô bạo mạnh mẽ cướp lấy một đứa bé đang ở trong lòng một người phụ nữ, sau đó ôm đứa nhỏ nhảy xuống cửa sau đã sắp đóng lại của xe buýt rồi sau đó nhanh chóng chạy đi xa.
Người phụ nữ vừa muốn đuổi theo.
Nhưng lúc này xe buýt đã khởi động, cửa sau hoàn toàn đóng lại.
Người phụ nữ kia gục trước cửa sau, liều mạng đập cửa.
Hành khách trên xe cũng giúp cô ta la lên: “Bác tài, mau dừng xe, có người bị cướp con!”
Lúc này bác tài xe buýt mới nhận ra chỗ không bình thường, vội vàng dừng xe lại.
Thế nhưng cứ như vậy đã làm lỡ rất nhiều thời gian.
Mặc dù nam thanh niên kia ôm đứa trẻ nhưng vẫn chạy nhanh như bay, lập tức chạy mất bóng.
Thấy cảnh tượng như vậy, Diệp Thu nhíu mày.
Nếu gặp loại chuyện này mà không quan tâm đến, có phải rất máu lạnh không?
Nếu hôm nay mình không ra tay, thế từ từ nay về sau một gia đình hạnh phúc như vậy sẽ tan biến
Từ nay về sau, cuộc đời của một đứa nhỏ sẽ hoàn toàn bị phá hủy.
Vì thế, Diệp Thu không hề do dự, cả người trực tiếp biến thành một cái bóng, lao xuống xe, đuổi theo nam thanh niên.
Mọi người trong xe buýt chỉ cảm thấy trước mặt xuất hiện một bóng đen.
Ngay sau đó, một người sống cao to như Diệp Thu trực tiếp biến mất không thấy đâu.
Điều này khiến mọi người ở đây sửng sốt, cực kỳ khiếp sợ… Nam thanh niên vẫn chạy như điên về phía trước, vừa cúi đầu nhìn bé trai trong lòng, trên mặt là vẻ tươi cười đắc ý, hai mắt lại phát sáng.
Vì lần này hắn ta đã nhận được một đơn hàng lớn.
Nếu có thể bán thằng bé này thành công, như vậy hắn ta có thể thu được ít nhất sáu trăm triệu! Cho nên giờ phút này, hắn ta nhìn bé trai trong lòng, ánh mắt không giống đang nhìn một con người mà là đang nhìn một cục vàng!
“Mẹ, mẹ ơi, cháu muốn tìm mẹ!”
Bé trai lớn tiếng khóc.
“Đừng khóc, còn khóc nữa, tao cắt lưỡi mày đấy!”
Nam thanh niên hung hăng trừng mắt nhìn bé trai, bộ mặt dữ tợn nói.
Cậu bé sợ tới mức co rụt cổ lại, nhất thời không dám khóc.
Nam thanh niên thấy vậy, khóe môi cong lên cười đắc ý, lập tức chuẩn bị chạy vào con hẻm nhỏ bên cạnh không có người.
Nhưng mà, nam thanh niên ôm bé trai vừa chạy đến đầu con hẻm nhỏ, đang chuẩn bị vào.
Đúng lúc này, một bóng người từ trong con hẻm bước ra, chặn đường nam thanh niên.
Thấy vậy, sắc mặt nam thanh niên trầm xuống, ngay lập tức lạnh giọng quát lớn: “Cút nhanh cho ông, đừng cản đường!”
“Nhưng mà cậu chạy rất chậm nha, tôi ở chỗ này chờ cậu nửa ngày rồi!”
Khóe môi Diệp Thu hơi cong lên, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
“Chờ tao ư?”
Nam thanh niên hơi sửng sốt, trong nháy mắt, sắc mặt lập tức trở nên tối tăm và hung ác, lạnh giọng hỏi: “Mày là ai?”
“Thả đứa nhỏ ra, hai tay ôm đầu quỳ xuống đất, tôi có thể tha chết cho cậu!”
Diệp Thu thản nhiên nói.
“Ha ha ha!”
Nam thanh niên lập tức ngửa đầu cười phá lên, bên trong tiếng cười đầy rẫy sự chế nhạo, lập tức vô cùng khinh thường nói: “Nhãi ranh sợ là mày xem quá nhiều phim kiếm hiệp rồi?
Muốn học theo người khác anh dũng làm việc tốt cũng phải nhìn xem chính mình có bao nhiêu năng lực, chỉ bằng mày mà cũng muốn cứu đứa nhỏ này sao?
Một cái tát là ông đây có thể đánh đổ mày, có tin không? Mau cút ngay cho ông!”
“Tôi cho cậu ba giây!”
Diệp Thu cứ như không nghe được câu nói của nam thanh niên, tự mình tự nói.
“Ái chà! Chết tiệt thật, mày không biết xấu hổ à?”
Nam thanh niên hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu một cái, lạnh giọng nói.
“Ba!”
Diệp Thu trực tiếp bắt đầu đếm ngược.
“Đ* mẹ mày! Xem hôm nay ông có chơi chết mày không!”
Nam thanh niên cắn chặt răng, lập tức đặt bé trai xuống đất, trừng mắt nhìn thằng bé một cái, hung dữ đe dọa nói: “Nếu mày dám chạy thì tao đánh gãy hai chân của mày biết chưa!”
Bé trai sợ tới mức ôm đầu ngồi xổm trên đất, không dám cử động một chút.
Thấy vậy, Khóe môi nam thanh niên cong lên một nụ cười đắc ý, lập tức quay về phía Diệp Thu, giơ tay phải nở nang của mình, vẻ mặt khinh miệt nói: “Thằng nhóc, hôm nay tao sẽ cho mày biết về sự lợi hại của bàn tay này một chút!”
“Đã đến giờ!”
Diệp Thu thản nhiên nói.
“Đến con mẹ mày ấy!”
Diệp Thu trực tiếp bắt đầu đếm ngược.
Một cái tát mang theo sức lực mạnh mẽ và khí thế khiếp người.
“Đ* mẹ mày! Xem hôm nay ông có chơi chết mày không!”
Nam thanh niên cắn chặt răng, lập tức đặt bé trai xuống đất, trừng mắt nhìn thằng bé một cái, hung dữ đe dọa nói: “Nếu mày dám chạy thì tao đánh gãy hai chân của mày biết chưa!”
Nếu người bình thường bị đánh trúng, vậy chắc chắn kết cục không có gì tốt!

Bé trai sợ tới mức ôm đầu ngồi xổm trên đất, không dám cử động một chút.

Trong mắt nam thanh niên chợt lóe tia sáng lạnh, vung tay phải, trực tiếp tát về phía Diệp Thu.

Không thể không nói, sức mạnh của nam thanh niên vẫn rất lớn.

Một cái tát mang theo sức lực mạnh mẽ và khí thế khiếp người.

Nếu người bình thường bị đánh trúng, vậy chắc chắn kết cục không có gì tốt!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.