“Á!”
Trong chớp mắt, cả hành lang phòng bệnh đều tràn ngập tiếng kêu thảm thiết như heo bị thọc tiết của Tôn Bác, điều này dẫn đến rất nhiều người vây xem. Có bác sĩ y tá, còn có bệnh nhân.
Sau khi bọn họ nhìn thấy người bị vây đánh lại là Phó viện trưởng Tôn, cả đám đều vô cùng sững sờ.
Bình thường Phó viện trưởng Tôn vô cùng kiêu căng, cả ngày chỉ biết quát tháo ra lệnh cho bọn họ.
Mà bây giờ lại bị người vây đánh trên đất, quan trọng còn không dám phản kháng.
Điều này khiến họ hết sức khiếp sợ.
Đương nhiên, sau đó có người rất nhanh nhận ra Lưu Viễn Chí, trái lại cũng không thấy kỳ quái.
Dù sao lấy thân phận của Lưu Viễn Chí, đương nhiên dạy dỗ Phó viện trưởng Tôn Bác một chút là thừa sức! Dần dần, mặt mũi Tôn Bác vốn cũng đã bầm dập càng bị đánh đến nỗi không ra hình người.
Mà tiếng kêu thảm thiết của ông ta cũng càng lúc càng chói tai.
Diệp Thu nhíu mày, thản nhiên nói: “Được rồi!”
Nghe vậy, Lưu Viễn Chí vội vàng cho đám vệ sĩ dừng tay, lập tức nhìn về phía Diệp Thu, vẻ mặt kính cẩn nói: “Cậu Diệp, cậu có hài lòng không? Nếu cậu nói không hài lòng, tôi sẽ cho họ đánh tiếp, xảy ra chuyện gì, tôi chịu trách nhiệm!”
“Ồn ào! Vẫn là thôi đi, làm ồn đến bệnh nhân khác nghỉ ngơi!”
Diệp Thu lắc đầu, thản nhiên nói.
“Một khi đã nói vậy…” Lưu Viễn Chí nói tới đây, “Bịch” một tiếng quỳ gối trước mặt Diệp Thu, hai mắt đỏ bừng đau khổ cầu xin nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-o-re/608588/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.