Lưu Viễn Chí sửng sốt một chút.
Đương nhiên ông ta cũng từng nghe qua danh của giáo sư Hồ, đây chính là giáo sư tiêu chuẩn nhất của y khoa ở Giang Châu.
Lúc ấy ông ta quyết định đưa con trai đến bệnh viện lân cận này, cũng là đến vì danh tiếng lớn lao của giáo sư Hồ.
Chỉ tiếc giáo sư Hồ không ở đây, chuyện này khiến ông ta rất là tuyệt vọng.
Mà bây giờ, Tôn Bác nói có thể lập tức liên hệ giáo sư Hồ tới, chuyện này khiến ông ta ít nhiều cũng có chút động lòng.
Dù sao so sánh giữa một người trẻ tuổi là ai cũng không biết với giáo sư Hồ là chuyên gia có tiếng trong lĩnh vực y học
Ông ta tương đối vẫn nguyện ý tin tưởng giáo sư Hồ hơn.
"Bao lâu giáo sư Hồ mới đến?"
Lưu Viễn Chí nhíu mày, trầm giọng hỏi.
"Nhiều nhất là nửa tiếng!"
Tôn Bác vội vàng nói.
"Mau gọi đi!"
Lưu Viễn Chí thúc giục nói.
Tôn Bác không dám do dự, vội vàng lấy điện thoại cầm tay ra bấm dãy số của giáo sư Hồ.
Thấy vậy.
Diệp Thu híp híp hai mắt, nhìn Lưu Viễn Chí, thản nhiên nói: "Cho nên, ông định đợi giáo sư Hồ kia đến cứu con ông sao?"
"Người trẻ tuổi, tôi chỉ có một đứa con trai này thôi, cho nên tôi không thể tin cậu được!"
Lưu Viễn Chí dùng sắc mặt âm trầm nói.
"Ha, vậy cáo từ!"
Diệp Thu nhẹ gật đầu, quay người trực tiếp hướng đi ra ngoài cửa bệnh viện.
Anh đã vươn tay ra giúp đỡ, nhưng đối phương không nhận tình nghĩa, vậy anh cũng sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-o-re/608585/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.