Chương trước
Chương sau
Trong căn phòng.
Thomas vừa mới sỉ nhục Lâm Thanh Nhã làm cô bỏ đi xong, hắn ta đắc ý chuẩn bị tiếp tục hưởng thụ mát xa.
Nhưng đúng lúc này.
Diệp Thu lại đi vào.
Thấy thế.
Thomas giật mình, nghi hoặc nói: "Anh vào nhầm phòng rồi?"
"Không vào nhầm, người tôi tìm chính là cậu!"
Diệp Thu bình thản nói.
"Anh là ai vậy?"
Thomas nhíu mày, nghi hoặc nói.
"Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là cậu đã động vào bà xã tôi!"
Sắc mặt Diệp Thu lạnh xuống, sau đó anh lắc mình một cái đã đi tới trước mặt Thomas, không nói hai lời trực tiếp giơ tay tát thẳng vào má trái Thomas.
"Bốp!"
Chỉ nghe thấy một tiếng bạt ta thanh thúy vang lên.


Thomas vốn đang ngồi trên sô pha, kết quả gã ta bị Diệp Thu tát một cái bay ra ngoài, cả người nặng nề đập lên trên vách tường rồi mới rơi xuống.
Còn má phải của gã ta, giờ phút này đã sưng hết cả lên, trên mặt là một vết bàn tay đỏ lừ! "A!"
Cảnh tượng này đã dọa các nhân viên trị liệu mát xa cho Thomas trước đó liên tục hét chói tai, sau đó bọn họ không quan tâm gì nữa, đứng dậy chạy ra khỏi phòng.
Nhất thời.
Trong phòng chỉ còn lại hai người là Diệp Thu và Thomas.
Diệp Thu nhấc chân đi tới trước người Thomas.
Mà giờ phút này, Thomas đang ngu người chả hiểu kiểu gì, trong đầu thì ong ong, rõ ràng là vừa nãy đã bị Diệp Thu tát khá nặng.
Diệp Thu nhìn Thomas với cái tư thế từ trên cao nhìn xuống, bình thản hỏi: "Nghe nói, cậu muốn bắt bà xã tôi rửa chân cho cậu à?"
"Bà xã anh?"
Thomas ngây ngẩn cả người, sau đó gã ta nhìn Diệp Thu, hai mắt trừng to: "Anh....Anh là chồng của Lâm Thanh Nhã! Đứa con rể đi ở rể Diệp Thu hả?"
"Thế nào, cậu biết tôi?"
Diệp Thu híp híp mắt, bình tĩnh hỏi.
Lúc đầu Thomas còn hơi kiêng dè Diệp Thu.
Dù sao thì cái tát đó của Diệp Thu đúng là rất độc! Gã ta còn tưởng Diệp Thu là đại ca rất ghê ghớm nào đó cơ.
Nhưng lúc này.
Sau khi gã ta thấy Diệp Thu thừa nhận thân phận của mình, nhoáng cái vẻ mặt gã ta đầy coi thường, lập tức cười to khinh miệt: "Ha ha ha, tôi còn tưởng là ai cơ, đù mé?
Hóa ra ra đồ vô dụng đi ở rể như anh à, đương nhiên là tôi biết anh rồi. Cả cái Giang Châu này, có ai mà không biết đồ vô dụng được bao nuôi như anh cơ chứ?"
"Không ngờ tôi khá nổi tiếng đấy nhỉ!"
Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, vẻ mặt nghiền ngẫm giễu cợt nói.
"Đâu chỉ là nổi tiếng a, sự tích vinh quang của Diệp Thu anh đúng là là chuyện cười của nhân sĩ thượng lưu giờ rảnh rỗi!"
Thomas khinh thường trợn trắng mắt nhìn Diệp Thu một cái, nói với vẻ chế nhạo.
Sau đó gã ta chống tay xuống đất để đứng lên, nhìn vào Diệp Thu, cực kỳ kiêu ngạo nói: "Diệp Thu ơi là Diệp Thu, tôi thật không biết ai đã cho anh dũng khí, mà anh dám đánh tôi!"
"Đến cả Lâm Thanh Nhã vợ anh bây giờ còn phải cầu xin tôi, thế mà tiểu bạch kiểm sống dựa vào được bao nuôi như anh lại dám đánh tôi?
Anh không muốn sống nữa có đúng không?"
"Tôi lệnh cho anh mau quỳ xuống dập đầu xin lỗi tôi, ngoài ra cầu xin để tôi tát anh mười cái bạt tai, nếu như thế, có lẽ tâm trạng tôi tốt rồi thì có thể tha cho anh một mạng. Nếu không, đừng nói là Lâm Thanh Nhã, cho dù là cả nhà họ Lâm cũng không bảo vệ được anh đâu!"
"Vậy sao?"
Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, trong mắt xoẹt qua một tia sắc bén.
Tiếp đó anh không nói hai lời, trực tiếp tát tiếp một phát nữa.
"Bốp!"
Tiếng bạt tai thanh thúy lại vang lên một lần nữa.
Thomas bị ngã trên mặt lần thứ hai.
Mà lần này, Diệp Thu đánh là đánh vào má trái của gã ta.
Cái tát này đã khiến cho má trái của gã ta sưng phù lên, hoàn toàn cân đối với má bên phải! "A!!!"
Chỉ nghe thấy một tiếng rít gào vô cùng phẫn nộ vang lên.
Thomas nhanh chóng bò dậy từ trên mặt đất, hai mắt nhìn chòng chọc Diệp Thu, hung tợn nói: "Diệp Thu, anh điên rồi à?
Anh tưởng tôi không dám đánh lại anh, đúng không?
Dựa vào thân phận và địa vị của tôi, muốn đánh chết một kẻ vô dụng sống nhờ vào việc được bao nuôi như anh là dễ như trở bàn tay, đơn giản như bóp chết một con kiến vậy!"
"Ồ!"
Diệp Thu vô cảm đáp lại một tiếng, sau đó anh lại tát tiếp một cái vào mặt Thomas.
Hơn nữa cái tát lần này, mạnh hơn hai cái tát trước nhiều.
Răng hàm của Thomas đã bị tát bay ra mấy cái, miệng chảy đầy máu.
"A!!!"
Thomas tức đến nỗi sắp phát điên rồi, hai mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm Diệp Thu, tức giận quát: "Đồ vô dụng! Có bản lĩnh thì anh đánh tôi tiếp một cái nữa thử xem, anh xem tôi có đập chết anh không!"
"Bốp!"
Đáp lại Thomas lại mà một cái tát vang dội nữa.
Hơn nữa cái tát lần này, còn mạnh hơn ba lần trước cộng lại.
Nhất thời.
Thomas chỉ cảm thấy trời đất nghiêng ngả, trong đầu vang lên ong ong, giống như là bị pháo nổ trong đầu vậy.
"Khốn kiếp, anh...." Thomas hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, đang chuẩn bị mở miệng.
Bàn tay của Diệp Thu lại vung xuống mặt gã ta một lần nữa.
Cứ thế, sau khi tát liên tục mười cái bạt tai.
Cả cái mặt của Thomas đã biến thành một cái đầu heo, răng trong miệng đã gãy gần hết, máu tươi chảy ra ròng ròng.
Nhưng mà.
Diệp Thu vẫn không có ý định tha cho Thomas, tay phải giơ cao, anh đang định tát Thomas tiếp.
Thomas thấy vậy, sợ đến nỗi sắp đái ra quần.
Nếu mà cứ bị tát tiếp nữa, thì mình sẽ bị tát đến chết mất! Có một câu nói gọi là, hảo hán không ăn cái thiệt trước mắt! Nghĩ tới đây.
Thomas vội vàng giơ tay, nhận lỗi cầu xin tha thứ nói: "Đừng...Đừng đánh nữa, xin anh đừng đánh nữa!"
"Ngoan ngoãn rồi à?"
Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, vẻ mặt nghiền ngẫm hỏi.
"Ngoan ngoãn rồi, ngoan ngoãn rồi!"
Thomas gật đầu lia lịa, sau đó gã ta nhìn Diệp Thu, vẻ mặt khó hiểu hỏi: "Rốt cuộc thì anh muốn làm gì a?"
"Nhận lỗi với bã xã tôi, trong cuộc họp hội đồng quản trị của Lâm Thị ngày mai, ủng hộ bà xã tôi, đơn giản thế thôi!"
Diệp Thu bình thản nói.
"Cái này...Xin lỗi thì được, nhưng còn việc ủng hộ Lâm Thanh Nhã trong cuộc họp hội đồng quản trị, xin thứ cho tôi không thể làm theo!"
Thomas lắc đầu, vẻ mặt kiên quyết nói.
"Ồ?"
Diệp Thu híp híp mắt, sau đó cũng không nói nhảm nữa, cười lạnh nói: "Một khi đã vậy thì tôi đành phải đánh đến khi cậu đồng ý thì thôi!"
Dứt lời.
Diệp Thu giơ luôn tay phải lên, định tát vào má phải của Thomas.
Thomas thấy thế, gã ta sợ đến nỗi suýt tè ra quần.
Nhưng đúng lúc này.
Chỉ nghe thấy một tiếng "phanh" vang lên.
Cửa phòng bất ngờ bị người từ bên ngoài đạp ra.
Một người đàn ông trung niên mặc comle màu đen dẫn theo mười mấy tên bảo vệ mặc đồng phục xông vào trong phòng.
"Đứa nào dám gây chuyện ở phòng Vip Massage chân hoàng đế chúng tôi hả!"

Người đàn ông trung niên kiêu căng quét mắt nhìn một lượt căn phòng, lạnh lùng nói.

Thấy thế.

Thomas như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng hô lên: "Quản lý Vương, ông tới rồi à, tôi sắp bị người ta đánh chết rồi!"

Nhìn Thomas giống như cái đầu heo.

Trong lúc nhất thời, quản lý Vương cũng không có nhận ra, ông ta nghi hoặc nói: "Xin hỏi cậu là?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.