Dù sao thì ở tập đoàn Lâm thị, phúc lợi đãi ngộ dành cho nhân viên chính thức tốt hơn nhân viên thực tập nhiều.
Không nói đến năm quỹ bảo hiểm và một quỹ nhà ở.
Chỉ tính riêng tiền lương hàng tháng đã hơn hai ngàn! Điều này đối với một người không giàu có, cấp bách cần tiền như Hà Tình Tình mà nói, quả thực chính là một tin cực kỳ tốt.
Cho nên giờ phút này, khỏi nói Hà Tình Tình vui mừng cỡ nào.
Tất nhiên, cái gọi là uống nước không quên người đào giếng.
Hà Tình Tình cũng biết, bản thân mình có thể chuyển lên làm nhân viên chính thức là may nhờ có Diệp Thu.
Vì thế cô nhìn Diệp Thu, khuôn mặt cảm kích nói: "Diệp Thu, lần này may mà có anh, nếu không tôi đã bị đuổi việc thật rồi. Thế này đi, tối nay tan làm anh có rảnh không?
Tôi mời anh đi ăn cơm, tỏ lòng cảm ơn!"
"Đồng nghiệp với nhau, không cần khách khí thế đâu nhỉ?"
Diệp Thu mỉm cười nói.
"Không được, nhất định cần, anh không được từ chối tôi, nếu không sau này tôi sẽ không còn mặt mũi nào mà gặp anh nữa!"
Hà Tình Tình cong cong cái miệng, kiên trì nói.
"Được rồi, thế tối nay cô sắp xếp đi!"
Diệp Thu bất đắc dĩ lắc đầu cười.
"Được, quyết định thế nha!"
Hà Tình Tình gật đầu, vui vẻ nói.
.....Buổi chiều.
Tin tức Diệp Thu đã thành công đòi về số tiền nợ một trăm vạn cho công ty nhanh chóng được truyền khắp Lâm thị.
Mặc dù một trăm vạn đối với công ty lớn như Lâm thị căn bản không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-o-re/608489/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.