"Không sao, ông nội tôi là người đặc biệt thấu tình đạt lý, ông ấy sẽ không ghi thù đâu!
Lâm Thanh Nhã khoát tay, không sao cả nói.
"Thật sao?
Hy vọng là vậy!"
Diệp Thu nhún vai.
Anh không tin Lâm Quốc Đống không ghi thù.
Lúc gần đi, ánh mắt muốn giết người kia của Lâm Quốc Đống, anh thấy rõ rành rành.
Chẳng qua là ngại Cát Hồng Viễn ở đấy, Lâm Quốc Đống không tiện bùng nổ thôi.
Đợi sau này, chắc chắn không thể thiếu báo thù.
Nhưng mà, Diệp Thu không sợ, chỉ cần có thể làm bà xã vui, anh làm gì cũng được.
Nghĩ tới đây.
Ánh mắt Diệp Thu nhìn Lâm Thanh Nhã, nhất thời trở nên càng dịu dàng.
Cái nhìn này làm Lâm Thanh Nhã không được tự nhien, cô trừng mắt nhìn Diệp Thu, tức giận hỏi: "Anh nhìn tôi như thế làm gì?"
"Em xinh!"
Diệp Thu sinh tình nói.
"Cút đi, ít dỗ ngon dỗ ngọt tôi, tôi không ăn cái này!"
Lâm Thanh Nhã trợn mắt nhìn Diệp Thu, sau đó chớp chớp mắt, lạnh lùng hỏi: "Khai báo đi, tuyết sâm ngàn năm anh lấy từ chỗ nào?
Hẳn là anh không có hai tỷ đi mua đồ đâu nhỉ?"
Đối diện với chất vấn của Lâm Thanh Nhã.
Diệp Thu đã nghĩ xong cớ từ sớm rồi, trực tiếp nói: "Nói ra thì là anh may mắn, con người anh hiểu một chút về thuốc Đông y, hôm đó ra ngoài đi dạo, trùng hợp đụng phải một lão nông ở bán đường bán tuyết sâm, nhưng mà ông ấy không biết nên bán tuyết sâm ngàn năm như tuyết sâm bình thường. Lúc đó, anh liếc mắt một cái là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-o-re/608477/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.