Có khi nào chọc phải ai đó không?
Hay là chúng ta đi trước đi, nếu không tên cầm đầu dẫn người tìm tới rồi, chúng ta sẽ không dễ xử lý!"
Một nữ sinh nhíu mày, lo lắng nói.
"Sợ cái gì, đây là địa bàn của Dương thiếu, còn ai có thể trâu bò hơn Dương thiếu sao?"
Vương Triết khinh thường cười, sau đó nhìn Dương Hạo, mỉm cười hỏi: "Em nói đúng chứ, anh Dương!"
Dương Hạo vốn đang trong tình trạng xấu hổ, mắt thấy sắp mất hết mặt mũi.
Mà giờ khắc này vừa nghe thấy có cơ hội để mình lên mặt, tất nhiên là cậu ta sẽ không bỏ lỡ.
Cậu ta nhanh chóng sửa sang lại trang phục, từ trên mặt đất đứng dậy, nhìn mọi người, cực kỳ đắc ý nói: "Mọi người cứ chơi thỏa thích đi, có chuyện gì, bản thiếu đều có thể gánh được. Ở Giang Bắc, ba mình cũng được xem một người có máu mặt, nhân mạch cực rộng. Nếu cháu trai kia dám dẫn người tới, bản thiếu tuyệt đối sẽ để cho cậu ta có đi mà không có về!"
"Nghe nghe, đều nghe nghe đi, đây chính là sức mạnh! Dựa vào bối cảnh của anh Dương, ở Giang Bắc này, ai động được anh ấy chứ?
Có anh Dương ở đây, mọi người yên tâm đi nha!"
Vương Triết nhếch miệng cười nói.
Lúc đầu mọi người còn lo lắng, vừa nghe thấy lời này, cũng dần nhẹ nhõm.
Về bối cảnh của Dương Hạo, bọn họ đều biết hết.
Cha của Dương Hạo làm kinh doanh bất động sản, giàu có, quan hệ rộng và quen biết nhiều người ở mọi tầng lớp.
Vì thế có câu nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-o-re/608460/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.