Chương trước
Chương sau
Dương Hạo thấy vậy, vội vàng giải vây nói: "Được rồi, đừng đùa nữa, chúng ta mau vào thôi, lát nữa không đặt được phòng riêng thì chơi sẽ mất vui!"
Nói xong, Dương Hạo vẫy tay một cái, dẫn đầu đi vào trong KTV.
"Dương thiếu, đừng vội a, vị này là ai, cậu còn chưa giới thiệu đâu!"
Ngay lúc này, Vương Triết chú ý tới Diệp Thu đang đứng bên cạnh, chỉ vào Diệp Thu nói.
"Anh ta?"
Dương Hạo nghe thấy vậy, liếc Diệp Thu một cái, khinh thường cười, vẻ mặt nghiền ngẫm nói: "Anh ta là bạn mới của tôi, tối nay, các cậu phải chiêu đãi anh ấy cho thật tốt, nghe rõ chưa?"
Nhất là lúc nói hai chữ "chiêu đãi", Dương Hạo cố ý nhấn mạnh.
Đám người Vương Triết ngày ngày lăn lộn cùng một chỗ với Dương Hạo, tất nhiên là nghe có thể hiểu ra ý tứ chân chính của Dương Hạo trong câu nói đó.
Cho nên chỉ trong nháy mắt, bọn họ đã hiểu, đều cười khẩy với nhau, sau đó nhìn Diệp Thu với ánh mắt không có ý tốt.
Cảm nhận được những ánh mắt đó.
Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, ngược lại anh không cũng nói cái gì.
Nếu như đám người này muốn tự mình chuốc khổ, vậy thì anh tuyệt đối sẽ mặc kệ.
Dù sao, anh chỉ cần bảo vệ tốt Giang Thi Kỳ, làm bà xã đại nhân hài lòng là được.
Còn sống chết của những người khác, liên quan quái gì đến anh! Có lẽ Dương Hạo đã lập kế hoạch từ trước, cậu ta cũng không làm khó Diệp Thu ở cửa vào.


Vẫy tay một cái, đám người lục tục đi vào trong KTV.
Người khởi xướng hoạt động lần này, cũng là người có địa vị cao nhất trong đám phú nhị đại.
Dương Hạo tất nhiên là ngẩng đầu ưỡn ngực, tiêu sái đi đầu rồi.
Những người còn lại đi theo sau.
Còn lại Diệp Thu lẻ loi đi cuối cùng.
Đi vào KTV Thiên hậu hoàng thành.
Trang trí vàng son lộng lẫy, cùng với các loại âm nhạc bùng nổ, nháy mắt có thể đốt cháy tình cảm mãnh liệt của con người.
Trong đại sảnh KTV, còn có rất nhiều công chúa ăn mặc các cô nàng mặc đồng phục thỏ đi tất chân màu đen, khuôn mặt và dáng người đều trên bậc trung.
Nhất là sau khi nhìn thấy khách bước vào, các cô ấy sẽ lập tức xoay người vấn an.
Khi đó sẽ hiện ra cảnh đẹp, quả thực là làm người mở rộng tầm mắt.
Nhìn thấy đoàn người Dương Hạo đi vào.
Quản lý sảnh lập tức ra đón, khuôn mặt nịnh bợ nhìn Dương Hạo, chào hỏi nói: "Dương Thiếu, cậu tới rồi à!"
"Ừ" Dương Hạo gật gật đầu, chỉ những người phía sau, rất kiêu ngạo nói: "Có nhìn thấy không, đấy đều là bạn của tôi, các ông mở căn phòng ở lầu đế vương cho tôi!"
"Cái này...xin lỗi Dương Thiếu, lầu đế vương đã có người rồi, còn là khách quý, ông chủ của chúng tôi đang đích thân tiếp đón, chi bằng thế này đi, phòng thiên hậu bên cạnh vẫn còn trống, hay là tôi mở cho cậu?"
Quản lý sảnh mỉm cười xin lỗi, cung kính hỏi.
Dương Hạo suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu: "Cũng được, thế thì tới phòng thiên hậu, dẫn đường!"
"Vâng, mời mọi người vào trong!"
Quản lý sảnh nói, sau đó nhanh chóng lên trước dẫn đường.
Dương Hạo vẫy tay một cái, đoàn người chậm rãi đi theo phía sau.
Dọc theo đường đi.
Bất kể là nhân viên phục vụ hay công chúa, vừa nhìn thấy đám người Dương Hạo có quản lý sảnh dẫn đường, nhanh chóng nhường đường, hơn nữa ánh mắt còn đầy tôn kính.
Điều này làm cho Dương Hạo đặc biệt hưởng thụ, vừa đi, còn thường xuyên quay đầu nhìn lại đám người phía sau, khoe khoang nói: "Đã nhìn thấy chưa, ở đây mình rất là có mặt mũi đấy. Mình nói với cậu này, ba mình là hội viên kim cương ở đây, có địa vị cao, cho nên mình ở đây chính là thái tử gia. Hôm nay ông chủ của họ bận, nếu không ông chủ của họ sẽ đích thân qua đây dẫn đường cho chúng ta!"
"Dương thiếu trâu bò a!"
"Dương thiếu uy vũ, ra ngoài chơi với Dương thiếu, đó chính là có mặt mũi!"
"Ha ha ha, có ai mà không biết thiếu gia đứng đầu Giang Bắc là Dương thiếu a, sau này cứ lăn lộn cùng Dương thiếu, tuyệt đối không kém!"
.....Mọi người sôi nổi vuốt mông ngựa nói.
Lần này, đã làm cho Dương Hạo đắc ý lên tận trời rồi, đi trên đường hận không thể đi ngang thôi.
Cứ như vậy, đoàn người chậm rãi đi tới phòng Thiên Hậu.
Quản lý sảnh cung kính mở mở cửa phòng cho đám người, gọi rượi, nước, mâm trái cây cùng với đồ ăn vặt, sau đó lui ra khỏi phòng.
Đóng cửa phòng.
Quản lý sảnh đang chuẩn bị rời đi.
Nhưng vào lúc này, ánh mắt ông ta vô tình lướt qua phòng Đế vương cách vách.
Cái này làm cho sắc mặt ông ta biến đổi, ánh mắt xoẹt qua một vệt sợ hãi.
Suy nghĩ một chút, ông ta vội vàng trở lại trước cửa phòng Thiên hậu, dặn dò nhân viên canh cửa: "Nhất định phải coi chừng tốt mấy tên nhóc trong phòng này, trăm nghìn lần không được để bọn họ làm phiền tới vị khách ở trong phòng đế vương, nếu không hôm nay từ ông chủ đến chúng ta đều sẽ gặp họa, nghe rõ chưa?"
"Đã rõ!"
Nhân viên phục vụ vội vàng gật đầu.
"Ừ!"
Thấy vậy, quản lý sảnh mới yên tâm rời đi.
Còn đám người Dương Dạo ở phòng Thiên Hậu, lại không biết chuyện đã xảy ra ở ngoài cửa.
Sau khi rượi nước được mang lên đầy đủ, bọn họ cực kỳ bay, high lên.
Thay phiên nhau chọn bài, uống rượu, chơi xúc xắc.
Chơi đến bất diệc nhạc hồ* (có nghĩa là chơi hết mình, chơi high đến chết đi được).
Nhất là Dương Hạo vì để tỏ ra ngầu hơn người, còn chọn hai chai Laffey tám mươi năm.
Chai rượu này nếu đặt lên chợ, ít nhất cũng phải bảy tám vạn.
Mà hành động khí phách này của Dương Hạo, đẩy bầu không khí trong phòng lên tới cao trào.
Dưới âm nhạc bùng nổ.
Những phú nhị đại này đều high đến điên rồi.
Duy chỉ có Diệp Thu, anh ngồi một mình trong xó, lẳng lặng uống một cốc nước đá.
Không ai tới tìm anh uống rượu, nói chuyện.
Bởi vì, anh và bọn họ hoàng toàn không ở cùng một vòng tròn, lộ ra không hợp nhau.
Còn nữa, đám người này rõ ràng là đang cố tình gạt anh ra ngoài.
Tất nhiên là Diệp Thi cũng chẳng thèm mặt nóng dán lên mông lạnh của bọn họ làm gì.
Hiện tại anh chỉ đang chờ thời gian. Đến giờ, anh sẽ đưa Giang Thi Kỳ về nhà, nhiệm vụ của anh sẽ hoàn thành.
Nhưng mà, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Sau một trận chơi điên cuồng.
Ánh mắt Dương Hạo dừng trên người Diệp Thu đang ngồi trong xó.
Những người khác thấy vậy, cũng ào ào nhìn về phía Diệp Thu.
Sau đó mọi người liếc mắt nhìn nhau một cái, gật gật đầu.
Giang Thi Kỳ biết, bọn Dương Hạo muốn bắt đầu xử lý Diệp Thu.
Nhưng mà, cô lại không có ý định ngăn cản.
"Sao thế, bắt đầu đi?"
Dương Hạo liếc mắt nhìn đám người, cười xấu xa hỏi.
"Anh Dương, các anh lên trước, Tuệ Tuệ muốn đi vệ sinh, em đưa cô ấy đi, đợi lát nữa quay lại, một mình em sẽ tưới chết anh ta!"
Vương Triết nhìn Dương Hạo nói.
"Được, đi nhanh về nhanh!"
Dương Hạo vẫy tay.
"Vâng!"
Vương Triết gật đầu, sau đó dẫn bạn gái mình Lưu Tuệ đi ra khỏi phòng.
Dương Hạo nhìn thoáng qua những người còn lại, vẫy vẫy tay, sau đó trực tiếp xách theo một hộp bia, đi tới chỗ Diệp Thu.
Những người còn lại thấy vậy, cũng cầm cốc rượi của mình lên, đi theo.
"Ê, người anh em Diệp, đến KTV để vui, sao anh lại uống mỗi nước đá vậy?"
Dương Hạo đi tới bên cạnh Diệp Thu, ngồi xuống sô pha, nhìn Diệp Thu, khuôn mặt cười cợt châm biếm nói.
"Cậu có ý kiến à?"
Diệp Thu liếc mắt nhìn Dương Hạo, thản nhiên hỏi.
"Ý kiến?"
Sao tôi lại có ý kiến với một tên hèn nhát chứ, dẫu sao thì sợ là trạng thái bình thường của anh, một người hèn nhát đến cả rượu còn không dám uống, xin hỏi, anh còn xứng làm một người đàn ông sao?"
Dương Hạo nhếch khóe miệng, cười lạnh trào phúng nói.
"Nói như thế thì uống được rượu, thì được coi là đàn ông?"

Diệp Thu bình thản hỏi.

"Tất nhiên rồi, uống rượu chén lớn, ăn thịt mồm to, đó là tiêu chuẩn của một người đàn ông chân chính. Nếu như đến cả cái này còn không làm được, thế thì nhân lúc còn sớm hãy chuyển sang Thái Lan đi!"

Dương Hạo cười lạnh nói.

"Ồ, thế à!"

Diệp Thu như nghĩ tới điều gì đó gật gật đầu, sau đó khóe miệng khẽ nhếch, nhìn Dương Hạo, vẻ mặt nghiền ngẫm hỏi: "Vậy thì được, cậu muốn uống thế nào?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.