Sau khi tiễn ông lão đi.
Giang Thi Kỳ mới quay người nhìn Diệp Thu, hàm răng khẽ cắn lên bờ môi đỏ mọng, do dự nửa ngày, cô hơi xấu hổ nói: "Cái kia...khụ khụ, cảm ơn anh vừa nãy đi đứng ra giúp tôi!"
"Đều là người một nhà, nên làm thôi!"
Diệp Thu khoát tay, cười nhạt nói.
"Ai là người một nhà với anh a, tôi vẫn chưa chấp nhận anh đâu!"
Giang Thi Kỳ liếc Diệp Thu một cái, tức giận nói.
"Chuyện sớm muộn thôi!"
Diệp Thu mỉm cười nói.
"Xì, muốn tôi chấp nhận anh là anh rể ư?
Kiếp sau đi!"
Giang Thi Kỳ bĩu môi, kiêu ngạo nói.
Thế nhưng, mặc dù ngoài miệng cô nói vậy.
Nhưng bởi vì chuyện vừa nãy, ấn tượng của cô về Diệp Thu đã thay đổi được một ít.
Ít nhất thì không còn ghét như lần đầu gặp mặt nữa.
Đây là một loại thay đổi một cách vô tri vô giác, hoặc là ngay cả bản thân Giang Thi Kỳ cũng không nhận ra.
Tiếp sau đó,
Hai người đi dạo trong trung tâm thương mại một lát.
Bởi vì bản thân đã hết tiền, không làm khó Diệp Thu được nữa.
Chẳng bao lâu, Giang Thi Kỳ đã không muốn đi dạo nữa, gọi Diệp Thu rồi tính về nhà.
Nhưng mà.
Ngay khi hai người sắp đi tới cửa thang máy.
"Thi Kỳ?"
Bất chợt, một giọng nam từ tính vang lên phía sau hai người.
Giang Thi Kỳ sửng sốt, xoay người nhìn ra sau.
Chỉ thấy một nam sinh cao to đẹp trai đang bước nhanh tới chỗ này.
Thấy vậy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Thi Kỳ cũng hơi mỉm cười.
Bởi vì nam sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-o-re/608454/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.