Cao ốc Lâm thị, cửa chính.
Một bóng dáng đang sốt ruột chờ ở đây.
Không phải người khác.
Chính là tổng giám đốc của tập đoàn Tiền thị, Tiền Đa Quang.
Chẳng qua, lúc trước hắn ta vốn gọn gàng tuấn tú.
Thì giờ phút này, khuôn mặt lại sưng như cái đầu heo.
Răng cửa thiếu mấy cái không nói, vết bàn tay đỏ tươi vẫn còn in trên đấy, hơn nữa còn cực kỳ rõ ràng.
Như này dẫn tới sự chú ý của những người đi đường xung quanh.
Thế nhưng, giờ phút này Tiền Đa Quang không nghĩ được nhiều như vậy.
Hắn vội chết đi được.
Bởi vì Diệp Thu bảo hắn mười giờ trưa nay xin lỗi Lâm Thanh Nhã.
Nhưng bây giờ mắt thấy đã chín giờ năm mươi rồi, lại vẫn chưa thấy bóng dáng của Lâm Thanh Nhã đâu.
Mắt thấy trời gian đang từng giây từng phút trôi qua.
Tiền Đa Quang sốt ruột đến phát khóc đi được.
"Bà cô của tôi ơi, cô mau xuất hiện đi, nếu cô còn không đến nữa, thì vị tiên sinh kia sẽ giết tôi mất a!"
Tiền Đa Quang sốt ruột như ruồi mất đầu, đi vòng tại chỗ.
Đúng lúc này.
Tiếng một chiếc xe thể thao gầm rú truyền tới.
Ngay sau đó, một chiếc ferrari màu đỏ dừng trước cửa cao ốc Lâm thị.
Tiền Đa Quang thấy vậy, hai mắt mừng rỡ, giống như gặp được cứu tinh vậy, vội vàng nghênh đón.
Lâm Thanh Nhã vừa xuống xe, đã nhìn thấy Tiền Đa Quang mặt như đầu heo, ánh mắt trông mong nhìn mình, khuôn mặt còn tràn đầy nịnh nọt.
Lâm Thanh Nhã nhíu mày, lạnh giọng hỏi: "Anh là?"
Không thể trách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-o-re/608450/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.