LONG THẦN LỆ (THƯỢNG)
VĂN ÁN
‘Chìm vào đáy biển, hóa thành hũ bùn.
Chôn vùn lưng núi, lá rụng phúc tích.
Tam sinh luân hồi quân tiếc.
Lòng thϊếp bi thương, không thể quay về, chờ mong chàng tìm kiếm, dẫn đường trở về.
Hóa thành cái bóng của chàng, vĩnh viễn không rời.’
Vô Cữu cứ chằm chằm nhìn thẳng vào bài thơ trên tờ giấy trước mặt.
Người làm thơ, ôm chặt nhiều tâm tư kiên định, thà rằng dùng mấy kiếp luân hồi thê lương để đổi lấy một khát vọng hèn mọn như thế…
“Không phải, là mặt kia cơ.”
Người mở miệng nói chính là Tề Tử Dận, bạn thân của Vô Cữu. Hắn kinh doanh mấy cửa hiệu mỹ thuật tạo hình, thường xuyên thu mua tranh vẽ cùng bút tích thật. Nhưng hôm nay lại thu được bức cổ họa rất quỷ dị này, làm cho hắn phải thúc ngựa chạy không dừng vó đến đây. Không phải muốn nhờ người bạn tốt giám định, mà là vì người trong tranh chính là…
Vô Cữu hoàn hồn, chậm rãi lật qua mặt trái.
Chỉ thấy trên trang giấy ố vàng là một bức họa vẽ một gã nam tử tóc dài để xõa, trên trán đội niền hình rồng, thân mặc cẩm bào la lăng. Rõ ràng là bức vẽ đen trắng, nhưng hắn lại thấy loang loáng sắc thái, dường như nhìn thấy nam tử kia đang cười, ngạo mạn không ai bì nổi.
Còn khuôn mặt này, khiến tim hắn ẩn ẩn run rẩy.
“Rất giống ngươi, đúng không?” Lúc hắn vừa nhìn thấy cũng rất kinh ngạc.
“… Ta không nhìn thấy được dung mạo của mình, làm sao biết được diện mạo của mình như thế nào?” Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-le/456584/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.